Lê Hương Hương hốc mắt hiện lên hơi nước, ngồi chồm hỗm ở trước mặt người đàn ông, độ cao vừa vặn, nhắm ngay trong đũng quần hắn, tư thế hai người thoạt nhìn cực kỳ ái muội.

Người đàn ông thở hốc vì kinh ngạc, bởi vì Lê Hương Hương một điểm rụt rè của cô gái đều không có, khuôn mặt để sát vào thân thể hắn, hai tay đặt lên địa phương quan trọng nhất của hắn.

Cô rốt cuộc muốn làm gì? Hắn thấy tay nhỏ bé của cô vẫn như cũ lấy khăn lau, hướng tới giữa hai chân cao thấp của hắn di động , một loại cảm xúc khác thường từ trong lòng hắn dâng lên.

Đáng chết! Hắn muốn lui ra, thì thấy cô trừu khóc thút thít, nước mắt lưng tròng, giống như là nàng dâu nhỏ thời cổ đại.

"Cô đừng làm nữa!" Người đàn ông quan sát khắp nơi, cũng may bốn phía của quán cà phê không có người, hắn gầm nhẹ một tiếng, muốn ngăn cản động tác cô.

Cái miệng nhỏ nhắn Lê Hương Hương dẹt ra, nước mắt tựa như xâu chuỗi ngọc đứt đoạn. "Tôi không phải cố ý ..."

"Đứng lên" Hắn dám đem cô kéo đến, nhưng thân thể cô lại bởi vì nhất thời đứng lên, nên không vững, ngã xuống ngay vào trong lòng của hắn, một cỗ hương thơm mang vị ngọt xông vào mũi.

Cả người cô ngã xuống, tiến vào trong lòng của hắn, môi cô vừa vặn để tại cằm hắn, bộ dáng hai người thoạt nhìn càng ám muội .

"Lê Hương Hương, cô đang làm cái gì?" một thanh âm to lớn từ phía sau bọn họ truyền tới, nữ quản lý vừa thấy nữ nhân viên đang tán tỉnh khách nhân, tức giận đến thấp giọng mắng to

"Tôi, tôi, tôi..." Lê Hương Hương lắp bắp, khóe mắt mang lệ nhìn tới nữ quản lý.

"Ca làm thì không lo làm, cùng bạn trai tán gẫu chuyện gì? Đem nơi này thành chỗ nào?" Nữ quản lý nhìn thấy người đàn ông diện mạo tuấn mỹ cao lớn, trong lòng lại tức giận.

Đáng giận! Bạn trai cô ta cũng chưa suất như vậy, mà bạn trai của người vừa làm vừa học –học sinh, lại có mị lực như thế! (Tội chị)

"Không, không phải..." Lê Hương Hương cực khổ nói, nhanh chóng mở miệng giải thích.

"Lê Hương Hương, cô bị đuổi việc!" Nữ quản lý như quỷ dạ xoa rống, tay chỉ vào cánh cửa kính trước mặt, bày ra bộ dáng không cần thương lượng.

Lê Hương Hương đẩy người đàn ông ra, đi tới trước mặt nữ quản lý "Quản lý, chị nghe tôi giải thích, tôi... tôi..."

"Không cần nói lời vô nghĩa, đem khăn quàng cổ liền cởi ra!" Nữ quản lý hừ một tiếng, bộ dáng không nhân nhượng .

Người đàn ông ở một bên không lên tiếng, nhìn thấy bộ dạng Lê Hương Hương khóc bi thảm, một bộ dáng vẻ như trời sập xuống, cuối cùng không ưa thái độ của nữ quản lý, tiến lên giữ chặt cánh tay Lê Hương Hương, đem cô kéo ra bên ngoài tiệm

"Anh anh anh..."

"Loại quán thối rữa này không cần, cô cần gì phải bán mạng cho nó!" sau khi hắn lạnh lùng bỏ lại những lời này, liền đem cô đi ra khỏi quán cà phê.

Người đến người đi trên đường, tất cả người qua đường đều hướng tới cô gái đang ngồi ở trên lối đi bộ.

Cô cúi đầu khóc, con ngươi đen khóc sưng đỏ, cực giống mắt thỏ con.

"Cô còn muốn khóc bao lâu?" Người đàn ông khó chịu nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện thời quan quý giá của chính mình đã hao tổn hết nửa giờ trên người cô gái này.

"Ô... Anh, cái tên xấu xa này..." Lê Hương Hương ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt. "Anh hại tôi thất nghiệp !"

Cô thật đáng thương nha, người gặp người thích như cô, vậy mà cũng có ngày bị fire*?

(*Sa thải) 

"Không có việc này còn có việc khác, có cần thiết phải khóc tới bộ dáng như trong nhà có người chết?" tính nhẫn nại của người đàn ông hoàn toàn biến mất, vừa mở miệng đã phát ra lời nói độc ác

"Miệng anh như thế nào có thể nói như vậy?" Cô hấp hấp cái mũi, trừng mắt nhìn người đàn ông "Mẹ anh không dạy qua nói chuyện với người khác phải hòa nhã một chút sao?"

Ăn em ăn tới nghiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ