“Ân nhân, ơn này của hai người chúng tôi có chết ngàn vạn lần cũng không đủ báo đáp.”

Chết rồi thì lấy gì mà báo đáp đây? Atthaphan buồn cười nghĩ ở trong lòng nhưng không nói ra miệng chỉ nhàn nhạt kêu anh ta đứng lên kể rõ sự tình cho cậu nghe, quan trọng là kể rõ sự tình. Chuyện tình yêu vừa nhìn đã biết là lâm li bi đát giữa tiểu thư khuê các và chàng trai chốn thường dân nhất định đong đầy máu cùng nước mắt, lay động tháng năm, khiến lòng người nghẹn ngào. Trước đây đều là kẻ khác kể chuyện cho cậu, lần này không phải là cơ hội tốt cho Atthaphan bát quái một phen hay sao đương nhiên phải hỏi cho thật cặn kẽ rồi.

“Tôi vốn là cá chép sống ở dưới ngọn thác chảy từ cổng trời ở núi Bắc, thác lũ tôi luyện lại hấp thụ được linh khí trong thác nên thành tinh cũng đã hai trăm năm. Sau đó vì cứu một đồng loại và sa vào lưới người đánh cá, còn chưa kịp nghĩ cách đối phó đã bị tiểu công tử mới sáu tuổi của nhà giàu mua về thả vào trong ao nhà họ, nhờ vậy mới gặp được vợ tôi bây giờ. Cô ấy là con gái của trưởng tộc nên hai người chúng tôi vốn chỉ dám lén lút qua lại, nhưng sau cha cô ấy định gả cô ấy cho người anh họ có ý nhường ngôi vị trưởng tộc để anh ta kế thừa. Nên cô ấy đánh cược mang thai đứa con của tôi rồi về nói với cha, không ngờ anh họ của vợ tôi vốn cũng chẳng yêu thương gì cô ấy vì muốn giữ chức trưởng tộc mà đồng ý đón nhận đứa con này cưới cô ấy vào cửa. Cha cô ấy mù quáng coi hắn như ân nhân cứu mạng sau đó đánh đuổi tôi ra khỏi ao nhà bọn họ, nếu tôi rời đi đời sau này của cô ấy cùng kẻ kia lúc hắn đã làm trưởng tộc rồi nhất định sẽ cực kì thê thảm nên tôi quyết tâm đem cô ấy rời khỏi nơi đó. Trên đường bị đánh đuổi không ít cuối cùng tới được núi Nam thì gặp hai vị đây.”

Atthaphan hai mắt mở to giống như muốn nuốt từng lời của anh ta, cả người căng thẳng khẩn trương kể tới đâu biểu cảm thay đổi theo tới đó bộ dạng hóng chuyện tiêu chuẩn, Jumpol hơi hơi buồn cười nghĩ bây giờ dúi vào tay cậu bọc hạt dưa nữa nhất định có thể họp thành một cái chợ nhỏ trong núi này để cậu đứng giữa bãi đất kể chuyện giống hệt như bản thân chính là người trong đó vậy.

“Trên trán anh có hoa văn vẩy rồng, tu luyện thêm trăm năm vượt cổng trời là có thể hóa rồng rồi bọn họ chẳng lẽ lại không biết, sau này có con rể là rồng thì tộc bọn họ cũng vinh quang hiển hách nhất vùng đó sao?”

Đối phương nghe vậy chỉ cười mà lắc đầu không nói chuyện khiến Atthapham cảm thấy càng kì lạ hơn, sau Jumpol cũng lên tiếng giải thích cùng cậu

“Vợ anh ta là cá chép cẩm tinh, đã hấp thụ phúc khí của nhà nào sẽ có liên quan mật thiết đến nhà đó, nếu rời khỏi ao của mình rất nhanh sẽ tiêu tổn yêu lực mà quay trở về làm một con cá chép cẩm, cô ấy có thể đợi thêm trăm năm chờ chồng mình hóa rồng được hay không? Nên nói cá chép cẩm vừa thành tinh đã là loại yêu tinh quyền quý, nhưng thật ra ngoài nơi lầu son gác tía đó ra bọn họ chỉ cần rời khỏi dây sẽ có thể lập tức thịt nát xương tan. Hơn nữa một con rồng tu luyện ở trong ao sao có thể hóa thành rồng nhờ duyên cũng chỉ là loài rắn nước mà thôi, còn anh ta quay về thác trời thì vợ con của anh ta cũng khó toàn mạng trước tình hình đó. Nên bọn họ đến đây không phải muốn nương tựa vào núi Nam mà chỉ muốn sinh đứa bé ra ở nơi rừng núi không ai biết tới, chờ người vợ mất hết tu vi hóa thành cá chép cẩm sống nốt cuộc đời của cô ấy thôi.”

Atthaphan nghe xong liền gật đầu, sau đó nghĩ thế nào lại chuyển một ít tu vi của mình vào trong nước truyền tới quả trứng cá màu đỏ rực kia coi như giúp đỡ bọn họ. Từ dưới nước cũng vang lên giọng phụ nữ rất nhẹ nhàng.

“Ba nó, anh giúp em cảm ơn ân nhân.”

Người đàn ông lại lần nữa quỳ xuống dập đầu với cậu khiến Atthphan không khỏi giật mình, ôi ôi cái kiểu cảm ơn này tổn thọ quá đi mất, trái tim lửng của cậu cũng sắp rới xuống bụng rồi. Cậu đành nhàn nhạt phẩy tay nói “miễn lễ” rồi dường như nhớ ra điều gì ánh mắt bỗng trở nên nghi hoặc hỏi

“Anh tên là ‘ba nó’ à? Tên gì mà kì cục thế?”

Cá chép cẩm đang ở dưới nước liền bơi về phía bờ trồi lên hẳn mặt nước dường như có ý muốn giải thích, Atthaphan cũng dùng tứ chi bò trên đất mà cúi đầu xuống dường như sợ cô ấy phải nói to mất sức nên chỉ cần thì thầm cùng cậu thôi là đủ rồi.

“Anh ấy vốn dĩ mang một cái tên khác, nhưng lúc chúng tôi yêu nhau thì tôi đã gọi anh ấy là ‘ba nó’ rồi, đây là lời hứa nhỏ tôi dành cho anh ấy, người mà tôi yêu nhất trên đời.”

Cậu gật đầu ra chiều hiểu ý cũng không vội đứng lên ngay mà nán lại một chút dường như trong lòng vẫn còn tâm sự. Qua một lát cậu liền quay đầu nhìn thẳng về phía Jumpol khuôn miệng tươi cười, anh đứng tại nơi ngược nắng nên ánh mặt trời dường như đều lấp lánh lên trong đôi con ngươi đen láy của cậu, trong đáy mắt chiếu ngược lại hình bóng của anh. Thanh âm trong trẻo như đứa trẻ nói cùng anh.

“Vậy sau này không gọi anh là Jumpol nữa, gọi papi, vì anh cũng là người em yêu nhất trên đời.”

Cậu khi ấy không hiểu “yêu” của cậu cùng “yêu” mà cá chép cẩm nói ra lời là hai ý nghĩa khác nhau. Người đó muốn nói với tình lang của mình rằng “Sau này em sẽ sinh con cho anh”, còn cậu không cho đó là một lời tỏ tình chỉ là cậu thích cuộc sống hai người cùng Jumpol nhất trên đời vậy chắc anh cũng là người cậu yêu nhất trên đời rồi.

Sau này cậu thật sự gọi anh là “papi” đến mức cậu gọi “Jumpol” là anh biết cậu đang giận mình, cậu qua năm năm tháng tháng cũng thật sự hiểu ra cái gì gọi là “yêu nhất trên đời”, mà người đó từ đầu đến cuối vẫn luôn là “papi” của cậu.

[OffGun] Đại Pháp Sư và Tiểu Yêu TinhTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon