- Anh Eli! – Tracy hớt hải chạy đến – Để em trị thương giúp anh

- Em..! – Tiên tri chưa kịp nói thì đã bị ấn xuống trị thương

Cách đó không xa, hunter đã phát hiện và nhanh chóng quay lại. Tracy cũng nhận ra nhưng cố chấp chữa cho xong. Cô quên mất rằng, hunter này là Joker, và hắn có tốc biến.

"Poong"

Cô bé mảnh mai bị đánh văng ra một quãng rồi gục ngay lập tức.

- Em xin lỗi...

Tiên tri không nói gì, chỉ thở dài. Ra đây là chiến thuật của hunter. Hăn không bắt người lên ghế để dụ đồng đội ra cứu, sau đó vì trị thương tốn nhiều thời gian hơn nên dễ dàng hơn cho hắn đập gục người.

Tracy không dậy nổi nữa, chỉ có thể bấm bảng điều khiển, tiếp tục lệnh cho robot đi sửa máy. Một máy, rồi lại một máy. Tiên tri đã chết vì mất máu. Dã nhân lên ghế. Chỉ còn lại bác sĩ. Cô tiếp tục để robot mở cổng dù bản thân cũng đang lả dần đi. "Gắng lên ít nhất chị Emily có thể thoát..." là tất cả những gì cô bé thợ máy nghĩ lúc này.

"Cạch". Cổng mở. Tracy vừa đứng dậy xong đã lại bị đập gục xuống. Robot hết giới hạn và biến mất. Cô bé lả đi. Trận đấu kết thúc với kết quả không ai thoát được.

...

"Tracy"

Cô nghe tiếng ai đó gọi tên mình. Một giọng nói ấm áp quen thuộc.

"Tracy. Con giỏi quá! Xem con đã tạo ra gì này! Nó giống y như một con người!"

Là giọng của bố cô. Tracy dần nhận ra đây là một giấc mơ, một giấc mơ gợi lại quá khứ. Kia là bố cô đang khen ngợi khi cô lần đầu tiên khiến robot cử động. Đây có lẽ kí ức tươi đẹp nhất của cô bé.

Sau đó tất cả bị nhấn chìm trong biển lửa. Tất cả những gì sót lại, chỉ có một cô bé, cùng một con robot vô tri. Cảnh chuyển qua căn phòng của cô tại trang viên. Cô bấm nút trên bảng điều khiển cầm tay, robot từ từ đứng dậy, nhìn cô bằng đôi mắt kim loại trống rỗng. "Em là tất cả những gì chị có" cô cụng trán mình lên trán robot "đừng bỏ chị lại..."

Cảnh lại chuyển, lần này tới công viên ánh trăng, chính là trận đấu vừa rồi.

"Tracy" lần này là một giọng nói xa lạ, không giống với bất kỳ ai cô quen

"Tracy, em xong thêm một máy rồi"

"Tracy, còn máy này nữa thôi chị gắng chờ"

"Tracy, em mở được cổng rồi chị mau chạy ra"

"Tracy...?"

"Em xin lỗi, Tracy..."

"Xoẹt"

- Tracy!!

Tracy mở mắt, thấy xung quanh là những gương mặt đầy lo lắng của mọi người ở trang viên.

- Em không sao chứ? – Emily, người lay Tracy dậy, lo lắng hỏi

- D-dạ... - Lúc này cô bé mới nhận ra trên mặt mình lấm lem toàn nước mắt

- Em không tỉnh lại, còn khóc rất nhiều làm chị lo quá! Em không bị đau ở đâu chứ?

- Em không sao! – Cô vội nói – Thật đấy ạ!

Mọi người khi biết cô không tỉnh dậy sau trận đấu thì ai cũng lo lắng đến thăm, khi thấy cô tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở hỏi thăm vài câu rồi mới đi ra ngoài. Dã nhân và Tiên tri lúc đầu có vẻ hơi lúng một chút, có lẽ thấy tội lỗi vì đã để cô bị thương tệ đến thế. Cô bác sĩ không yên tâm dặn dò mãi rồi mới chịu đi. Mọi người ở trang viên vẫn luôn tốt với cô như vậy.

Còn lại một mình trong phòng, cô lại bảng điều khiển ra. Robot cử động, đi đến bên cô rồi ngồi xuống. Tất cả hành động đều là theo lệnh, chỉ mang theo tiếng máy móc và tiếng kim loại lạnh lẽo. Nhưng đối với Tracy, những âm thanh này lại mang lại cảm giác thân thuộc đến an lòng. Cô đặt bảng điều khiển xuống, mỉm cười nhìn khuôn mặt vô cảm của robot rồi vòng tay ôm lấy nó.

- Cảm ơn em. Cảm ơn em nhiều lắm. Chị cũng sẽ không bao giờ bỏ em lại đâu. Chắc chắn.

Sau trận đấu ấy, mọi người ở trang viên bị một phen ngạc nhiên khi thấy cô bé thợ máy khép mình hồi nào giờ thường xuyên xuất hiện ở các buổi tụ tập và nói chuyện cởi mở hơn dù vẫn hơi ngại ngùng. Chỉ là ngạc nhiên một chút, sau mọi người đều nhanh chóng chấp nhận và ai cũng thích Tracy vui vẻ thế này hơn cô bé lúc nào cũng lo lắng trước kia nhiều. Mọi thứ ở trang viên này, có vẻ đang dần tươi sáng hơn rồi.

------------------------------------------------

Chiếc fic đầu tiên t viết, lấy cảm hứng từ trải nghiệm cá nhân khi chơi game. Mong các bạn đọc vui.  

[IdentityV fanfic] TracyWhere stories live. Discover now