Đây là thổ lộ trắng trợn.

Lục Ý: "...!"

Thật là...

Lục Ý thấy trái tim mình muốn nổ tung.

Cậu nhanh chóng vươn mình xuống giường, muốn uống thêm một ly nước lạnh để tỉnh táo, nhưng vì quá hoảng loạn mà vấp té, cứ thế lăn xuống, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.

"Lục Ý?" Cố Diễn chần chừ một lúc, cất cao giọng, "Em sao vậy?"

"Em không sao." Lục Ý hít khí, trên mặt như nhiễm phải ráng chiều, lan tới mang tai, cậu ngồi dậy, lắp bắp nói, "Không cẩn thận làm rơi đồ."

Cậu đứng dậy đi ra ngoài rót ly nước uống, bóc một viên kẹo ngậm vào mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Cố Diễn nghe thấy một loại tiếng động, không nghĩ ra cậu đang làm gì: "Em thật sự không có chuyện gì sao?"

"Em không sao mà, không có gì đâu!" Lục Ý không muốn anh hỏi nữa, vắt óc suy nghĩ, bật thốt, "Vừa nãy không đau chút nào."

"Không đau chút nào..." Cố Diễn dừng lại, "Vậy ra vừa nãy em bị té?"

"Không phải." Lục Ý càng giải thích càng lộn xộn, "Không có mà..."

"Là bị anh dọa?" Cố Diễn thản nhiên nói, "Bởi vì chuyện anh muốn nấu cơm cho em?"

Lục Ý càng nói lắp hơn: "Không không không..."

Cố Diễn im lặng mấy giây, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lục Ý, mới mức này đã dọa em sợ đến vậy?"

Lục Ý chống cự vô ích: "Em không có."

"Vậy nếu có một ngày, anh muốn làm chuyện quá đáng hơn với em thì sao?" Cố Diễn nói, "Em sẽ làm gì?"

Lục Ý sững sờ, cảm thấy câu nói kế tiếp sẽ làm trái tim cậu chịu không nổi, nhưng lại khẽ khàng hỏi: "... Anh muốn làm gì?"

"Ví dụ như muốn gặp em, xoa đầu em." Cố Diễn ngừng mấy giây, tiếp tục nói, "Đặt em ngồi lên đùi, ôm em từ phía sau, sau đó hôn em, rồi..."

"A Ý." Rõ ràng chỉ muốn trêu cậu một chút, mà không biết tại sao càng nghĩ càng thấy có cảm giác, anh tự mắng mình một tiếng, xấu xa nói, "Em muốn nghe tiếp không?"

Lục Ý cảm thấy mình bị bỏ vào trong lồng hấp, cả người muốn thăng thiên, trái tim của cậu không muốn nổ tung nữa mà có lẽ vì bị dọa quá lâu mà ngừng đập luôn rồi.

Cố Diễn không nghe thấy Lục Ý nói chuyện, bèn gọi một tiếng: "Lục Ý?"

Lục Ý đỏ mặt, cúi đầu dựa vào tường: "...Vừa nãy anh không gọi em như vậy."

Vừa nãy...

Ý cười lan lới khóe mắt đuôi mày, Cố Diễn gọi: "A Ý."

"Ừm" Lục Ý cảm thấy mình thật hết thuốc chữa, biết rõ rất xấu hổ, nhưng cậu không khống chế được, "Anh gọi thêm vài lần đi... Em... có thể..."

Fuck.

Cố Diễn cảm thấy lửa nóng khó khăn lắm mới được tắt lại bùng cháy, hơn nữa còn cháy rất dữ dội.

Anh nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc do dự giữa làm quân tử hay không làm quân tử, anh quyết định nghe theo mách bảo của con tim: "Em có thể cái gì?"

Sao Cố Diễn...

Thẳng thừng quá vậy..!

Mặt Lục Ý đỏ như máu, sợ Cố Diễn nói thêm câu nào đáng sợ hơn, cậu giãy giụa hồi lâu mới thấp giọng: "Thì... ôm anh... sau đó..."

"Được." Cố Diễn nói, "Nếu em muốn thế thì anh thỏa mãn em."

Lục Ý sững sờ: "..."

Ê, sao chuyện lại biến thành mong muốn của cậu rồi?

Chờ chút, Cố Diễn thỏa mãn cậu cái gì? ?

Vì cớ gì đề tài lại đột nhiên thành ra thế này?!

Cố Diễn ở bên kia cố gắng nén cười: "Ngủ ngon, anh cho phép em làm gì đó với anh trong mơ."

Lục Ý: "...Anh..."

Cậu che mặt, nhẹ nhàng hít một hơi: "Ngủ ngon."

Sau khi nói xong lại nghĩ đến câu nói đầu tiên khi Cố Diễn gọi đến, ậm ờ nói: "Em nhớ anh."

Cố Diễn đang chuẩn bị cúp điện thoại thì nghe thấy lời này, trái tim mềm nhũn: "Ừm, anh nghe rồi."

Lục Ý chưa bao giờ lớn gan như vậy, cậu tiếp tục vùi đầu vào vách tường, muốn làm mình hôn mê quách đi.

Kế đó cậu nghe thấy Cố Diễn dịu dàng nói "Anh cũng rất nhớ em, lúc nào cũng nhớ."

Hết chương 40

[70/76] Bạch nguyệt quang đột nhiên muốn cùng tôi kết hôn- TNGGWhere stories live. Discover now