C47: Nô Phi Xoay Người Đại Tác Chiến (23)

Start from the beginning
                                    

Dạ Lăng Tuyệt bình tĩnh nhìn, đuôi lông mày giật giật, mạch máu xanh lá trên huyệt Thái Dương ẩn ẩn nhảy lên.

Ở đây có người chịu không nổi, trực tiếp khom lưng phun ra.

Có người gan lớn, lấy chân hung hăng giẫm đạp, ngay lập tức máu tươi văng khắp nơi, bắn cả lên người.

Niệm Như Yên nhìn thấy, không nhịn được nôn khan một tiếng.

Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt

Vừa lúc bị Triệu Phương Phỉ nghe thấy được, đơn giản bất chấp tất cả: “Dạ Lăng Tuyệt, kẻ muốn hại ngươi đâu phải chỉ có một mình ta, trên người của ngươi còn có cổ độc do chính tay Niệm Như Yên hạ, không tin lời ta nói thì ngươi có thể đi tìm thái y nghiệm chứng.”

Nếu chỉ có một mình nàng ta chết, còn không bằng lôi kéo Niệm Như Yên chết theo.

Nhưng Triệu Phương Phỉ hiển nhiên đã xem nhẹ địa vị của Niệm Như Yên ở trong lòng Dạ Lăng Tuyệt.

“Việc đã đến nước này, vậy mà ngươi còn dám vu tội cho người khác, đúng là chết đến nơi cũng không biết hối cải.”

“Ta không có nói dối, những gì ta nói toàn bộ đều là sự thật!”

Đáng tiếc Triệu Phương Phỉ nói gì cũng không có ai để tâm đến, cuối cùng vẫn phải chết đứng trong đám cháy.

Lửa giận công tâm, Triệu Phương Phỉ lập tức gọi hệ thống, dùng tích phân đổi lấy “Nháy mắt dời đi”, ở trước mắt bao nhiêu người biến mất vào hư không.

……

“Hiện tại Dạ Vương đã hạ lệnh, toàn thành truy nã Triệu Phương Phỉ, nữ nhân kia không để lại chút tung tích gì, đến nay còn chưa tìm thấy.”

Lãnh Quyết đem tin tức thăm dò được báo cho Phượng Vô Thương biết, lại hỏi tiếp một câu: “Có cần thủ hạ đi báo cho tiểu phu nhân một tiếng hay không, để người ấy cũng cao hứng.”

Người sau đang ngồi thiền nhập định, đầu tiên là “Ừm” một tiếng, bỗng nhiên mở to mắt: “Ngươi nói nàng sẽ cao hứng?”

Lãnh Quyết ngẩn ra, vừa định nói gì đó, Phượng Vô Thương đột nhiên nói: “Ngươi lui ra đi, ta tự đi đến đó.”

Việc có thể làm nàng cao hứng, để hắn đi thì tương đối tốt.

Chạng vạng ngày hè, ánh nắng chiều nhiễm hồng hơn một nửa không trung, tầng tầng núi non trùng điệp cùng những đám mây đỏ rực như lửa, giống như sóng biển quay cuồng, ánh mắt nhìn đến hồ sen vô tận, cảnh trí vô cùng tốt đẹp, bầu không khí cũng được nhuộm đẫm bởi tâm tình của con người.

Chầm chậm đi vào nơi này, con ngươi bình đạm không gợn sóng, cách một đoạn ngắn nhìn nữ tử đang ngồi ở cạnh hồ sen thả câu.

Phượng Vô Thương nhìn sườn mặt nghiêng nhã nhặn lịch sự mà tinh xảo của Tô Mê, mặt mày không khỏi ôn nhu hơn vài phần.

Thấy Tô Mê ngồi thẳng người, duỗi cái eo lười biếng.

Phượng Vô Thương khó mà kiềm được cong cong môi, đi về phía nàng.

Mới vừa đi vài bước, liền thấy Tô Mê đứng lên, bắt đầu cởi áo ngoài ra.

Chân Phượng Vô Thương lập tức đông cứng lại, muốn há miệng ngăn cản cô, lại phát hiện cô cởi áo ngoài, rồi muốn cởi cả áo trong, hắn vội vàng ra hiệu cho ám vệ ẩn thân trong góc tối lui ra, nén giận đi qua.

Tô Mê nhất thời có hứng tới câu cá, bất đắc dĩ tính nhẫn nại kém, một con cá cũng chẳng câu được.

Vừa định thu dây, lại phát hiện có một con cá cắn câu.

Ai ngờ lôi kéo một lúc, cái câu được không phải con cá mà là một chiếc giày của nữ nhân, còn khiến cho trên người cô dính đầy nước bùn.

Cuối cùng đem chiếc giày đến gần, thế nhưng là của cô.

Tô Mê nhớ tới một màn gặp gỡ trước kia, khóe môi hơi cong, lại thấy chung quanh không có người, liền muốn đem áo ngoài cởi ra giặt sạch sẽ, áo trong cũng dính bẩn làm cô muốn cởi nốt, ai ngờ mới vừa ngồi xổm xuống, đột nhiên bị người ta ôm chặt từ phía sau.

Cô theo bản năng nâng khuỷu tay lên đỉnh đầu, lại bị người nọ chế trụ chặt chẽ.

Tô Mê vừa quay đầu muốn mắng người, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc.

“Ngay cả ta cũng đánh?”

“Sao chàng lại tới đây?”

Phượng Vô Thương cẩn thận đem cô nâng dậy: “Triệu Phương Phỉ bị Dạ Lăng Tuyệt truy nã khắp toàn thành, tuy rằng vẫn chưa tìm được, nhưng những ngày tháng sau này nhất định không quá tốt.”

Những việc này, Lưu Tử Mặc đã nói qua với cô, nhưng cô vẫn muốn cảm tạ Phượng Vô Thương.

Nói cho cùng nếu không có hắn quạt gió thêm củi một phen thì Triệu Phương Phỉ cũng sẽ không thảm như vậy.

“Ta biết phu quân nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta, có điều những con đỉa đó, phu quân tìm được ở đâu?” Tô Mê hứng thú dạt dào hỏi.

“Hầm băng nối thẳng tới la sát biển sâu núi Thanh Thành.” Phượng Vô Thương nhàn nhạt đáp.

Hắn nói như vậy, Tô Mê liền hiểu được.

La sát biển sâu, nổi tiếng sâu không lường được, bên trong có rất nhiều sinh vật đáng sợ không biết tên, đỉa hút máu loãng thật sự chẳng tính cái gì.

Phượng Vô Thương thấy vẻ mặt Tô Mê bình thường, nhíu mày hỏi: “Nàng không cao hứng?”

Tô Mê giật mình, hậu tri hậu giác phản ứng lại, ngước mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống: “Có thể giúp bảo bảo của chúng ta báo thù, ta thật cao hứng.”

“Bảo bảo?”

“Đúng thế.” Tô Mê nắm hắn tay, đặt lên trên bụng nhỏ đã hơi gồ: "Bảo bảo của chúng ta.”

Tầm mắt đạm nhiên không gợn sóng dừng trên viền yếm, da thịt trắng nõn hơi lộ ra ngoài, một loại cảm giác thoả mãn khó có thể miêu tả tràn ngập khắp trái tim.

Nhưng mà giây tiếp theo, tầm mắt không tự chủ được dừng trên quả đào mật no đủ mê người, Phượng Vô Thương chỉ cảm thấy máu toàn thân dũng mãnh tiến thẳng vào tâm trí, sôi trào, nóng lên, hô hấp cũng nhanh chóng trở nên dồn dập.

Vốn dĩ là một nam nhân huyết khí phương cương mới vừa khai trai liền cấm dục mấy tháng, thân thể xuất phát từ bản năng, nháy mắt có phản ứng.

Ánh mắt Phượng Vô Thương phút chốc ám trầm, cong môi, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Đứa bé rất nhanh được bốn tháng.”

~~~~~~

" Mình mà nổi điên lên tạo WP thì mấy bạn hông có cop đi web khác được nữa đâu nha. Cop có tâm để nguồn hộ với. "

Cái đó là bổn editor thân gửi mấy bạn cop truyện. Aizz mình thật sự muốn tạo WP đó. Mà sợ mọi người thấy phức tạp quá nên thôi.....

[Drop] [Xuyên Nhanh] Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không NgừngWhere stories live. Discover now