Chương 25 (Hết)

Start from the beginning
                                    

"Ra sân bay?" Nguyên Nguyên ha ha cười, đoạn túm lấy cổ áo Vương Tuấn Khải giật mạnh. "Sao anh không nói luôn là đi tiễn cậu ta đi?"

"Anh không có đi tiễn…" Vương Tuấn Khải quả thực vô tội.

"Anh câm miệng!" Nguyên Nguyên hung hăng tát xuống một cái nữa.
"Không đi tiễn? Không đi tiễn mà sáng sớm anh đã có mặt ở sân bay làm gì đừng tưởng cái gì tôi cũng không biết rõ ràng hôm trước còn ngon ngọt hỏi tôi có muốn đi tiễn cậu ta không không may liền nóng lòng muốn gặp cậu ta như vậy anh đang xem tôi là đồ ngu sao?"

Nguyên Nguyên xổ nguyên một tràng vào mặt Vương Tuấn Khải, gấp đến nỗi chấm phẩy cũng không thèm dùng. Nói một hơi liền mệt, ở trên người Vương Tuấn Khải thở dốc.

"Tổ yến kia là Ban Tiểu Tùng muốn dùng nó chuộc lỗi với em trước khi về nước. Vì là đồ dành cho em nên anh không tiện từ chối." Vương Tuấn Khải hình như đã lờ mờ đoán được điều gì. "Sáng nay cũng có ca phẫu thuật nên anh tiện đường đến bệnh viện mà đi qua lấy luôn."

Vương Tuấn Khải dừng lại, trộm quan sát biểu hiện trên mặt Nguyên Nguyên.

"Anh không có đi tiễn Ban Tiểu Tùng. Thật đó." Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt hết sức tội nghiệp nhìn Nguyên Nguyên. "Em đừng giận nữa."

"Ai thèm tức giận chứ?" Nguyên Nguyên rốt cuộc bị chọc cho thẹn quá hóa giận, phát điên gào lên.

"Sao tôi lại phải giận? Việc quái gì mà tôi lại tốn sức tức giận vì anh bỏ tôi đi tiễn Ban Tiểu Tùng? Anh nghĩ anh là ai? Anh đối với tôi quan trọng lắm sao? Đừng tự mình tưởng bở nữa." Nguyên Nguyên không được tự nhiên giơ tay, đấm thùm thụp vào ngực Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải lúc này trong mắt đã ngập ý cười, anh không chút khó khăn bắt được tay cậu, mạnh mẽ kéo cậu ngả vào trong lòng mình.

"Được rồi được rồi, em không tức giận. Là anh sai, là anh tự mình đa tình thôi." Dù bị đánh cho tơi tả nhưng Vương Tuấn Khải lại thập phần vui vẻ.

Nguyên Nguyên vẫn chưa hết thẹn quá hóa giận, ở trong ngực anh dùng sức cựa quậy.

"Bỏ ra! Ai cho anh ôm tôi!"

Vương Tuấn Khải trở người, đem cậu áp ở dưới thân, mạnh mẽ hôn xuống cánh môi hờn dỗi kia.

.

"Nguyên Nguyên, anh không biết trước đây em đã từng trải qua bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu tổn thương. Nhưng sau này phần đời còn lại của em, hãy để anh chịu trách nhiệm có được không?"

.

Mưa đã ngừng từ bao giờ, chân trời xa xa còn thấp thoáng hình bóng của cầu vồng. Đau đớn buồn tủi ở đã qua rồi, những tia nắng ấm áp chầm chậm chiếu trên đầu. Dịu dàng nơi anh lặng lẽ chiếm cả không gian...

.

Đường xá tấp nập người qua lại, Nguyên Nguyên tung tăng bước trên vỉa hè, cảm nhận chút tia nắng cuối cùng trong ngày nghịch ngợm trên vai áo, đùa giỡn trên làn mi. Cậu mở cửa, bước vào tiệm mỳ quen thuộc, tự gọi cho mình một đĩa mì xào, bỏ qua những lời đàm tiếu sau lưng, theo thói quen gác một chân lên bàn chăm chú ăn ngon lành.

Hiện tại cậu đang làm ca sĩ giấu mặt trong công ty của Hạ Thường An. Mỗi ngày đều có thể vui vẻ ca hát. Buồn chán thì lôi lão công ra sai khiến đánh đập (???). Cuộc sống yên bình trở lại, ngay cả những đàm tiếu sau lưng cũng chỉ là phù du.

Đĩa mì xào trong tay bất ngờ bị chiếm lấy, thay thế bằng một bát canh gà hầm nấm ấm áp.

"Mì xào nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe. Em ăn cái này đi."

Nguyên Nguyên gật đầu, ngoan ngoãn để cho anh đút, cũng là vừa kiêu ngạo vừa đắc ý thưởng thức những ánh nhìn ghen tị của những người trong quán dành cho mình.

Phải, cảm giác khi cả thế giới quay lưng với mình, vẫn có một người chịu cùng mình bầu bạn, cùng mình vượt qua thế giới khắc nghiệt, có bao nhiêu tốt đẹp chứ.

Dù là có đau đớn, có tủi hờn, có hiểu lầm hờn ghen, nhưng hơn hết, chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả. Tình yêu nào cũng thế, có đau khổ rồi mới có ngọt bùi, quan trọng là chúng ta có cùng nhau vượt qua được không, một khi đã vượt qua rồi, chúng ta mới nhận ra được mình cần nhau như thế nào.

Vương Tuấn Khải không nhanh không chậm đút cho Vương Nguyên ăn hết bát canh, lại cẩn thận lau miệng cho cậu, nhìn đến vẻ mặt đắc ý đáp trả những ánh mắt ghen tị kia mà có điểm buồn cười.

"Tiểu Khải anh đánh rơi thứ gì kìa." Sau khi đứng lên, Nguyên Nguyên bất chợt gọi anh từ đằng sau.

Vương Tuấn Khải hơi khựng lại, đột nhiên anh cảm thấy có chút gì đó thật quen thuộc.

À… thì ra Nguyên Nguyên ngày đầu tiên gặp anh cũng từng nói câu này.

Cũng tại quán mì này, trong hoàn cảnh này.

Vương Tuấn Khải mỉm cười nhìn cậu, giữa những ánh mắt bát quái của những người trong quán, quyết đoán hôn lên môi cậu.

"Anh… Sẽ không bao giờ đánh rơi em nữa đâu."

_ Hết truyện _

Và từ đó họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi :>
Một lần nữa cảm ơn những reader đã không bỏ rơi tui TvT Tui chắc chắn sẽ không thể hoàn thành fic này nếu không có sự cổ vũ của các cô. Từng những cái vote, từng những chiếc comment của các cô là nguồn sức mạnh rất to lớn của tôi đó TvT Yêu các cô rất là nhiều. Hi vọng các cô luôn ủng hộ tôi trong những chiếc fanfiction tiếp theo ❤ ❤ ❤ Bật mí một chút fic sau của tui có tên là "Thiên Trường Địa Cửu" nha ❤

[Longfic | Khải Nguyên] [Hoàn] - Kẹo bạc hàWhere stories live. Discover now