C12: Phòng Cháy Phòng Trộm Phòng Tiểu Thụ (12)

Start from the beginning
                                    

Mộ Dung Sâm có chút bất an khó hiểu, tầm mắt vẫn luôn trói chặt xe thể thao hơi đong đưa.

Lâm Cẩm Dư thấy hắn đột nhiên dừng bước, nghi hoặc gọi một tiếng.

“A Sâm, cậu làm sao vậy?”

Theo tầm mắt nhìn lại, nhìn thấy xe thể thao không ngừng đong đưa, Lâm Cẩm Dư chậm rãi tới gần Mộ Dung Sâm, ở bên tai hắn thấp giọng ái muội nỉ non.

“A Sâm, nếu cậu thích loại style tình thú này, tôi có thể phối hợp với cậu nha.”

“Lâm Cẩm Dư!” Mộ Dung Sâm thay đổi sắc mặt.

Người khởi xướng lại nhẹ nhàng cười, lui về phía sau một bước, bảo trì khoảng cách an toàn: “A Sâm, tôi chỉ nói đùa mà thôi, đừng tưởng thật.”

“Cũng không nên vui đùa loại này, đặc biệt là ở trước mặt Mê Mê!”

Lâm Cẩm Dư thấy hắn sắc mặt âm trầm, ánh mắt lóe lóe, gật đầu cười nói.

“Được được được, tôi sai rồi còn không được sao, chúng ta đi đi, đỡ phải quấy rầy chuyện tốt của người ta.”

Mộ Dung Sâm trải qua Lâm Cẩm Dư nháo như vậy, một chút bất an trong lòng cũng không còn bóng dáng.

Lấy xe, mang theo Lâm Cẩm Dư, rời khỏi gara ngầm.

Cùng lúc đó, gara ngầm yên tĩnh mà tĩnh mịch.

Tô Mê thấy hai người rời đi, duỗi tay đẩy Cố Lương Nghiên: “Tránh ra nhanh, anh muốn áp chết tôi…….”

Nghe được nào đó chữ, con ngươi màu đen phút chốc ám trầm, đặc sệt tựa đáy vực sâu thẳm, hầu kết Cố Lương Nghiên không khỏi lăn lăn, khàn khàn nhẹ lẩm bẩm.

“Mê Mê, anh thật muốn…… Áp chết em.”

Cố Lương Nghiên nói xong câu nói kia, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Tô Mê càng quên đẩy hắn ra, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần trong gang tấc, thậm chí có thể nhìn thấy hàng mi dài của nhau, vô cùng rõ ràng.

Hương thơm thiếu nữ, cùng hơi thở nam nhân tươi mát mà nồng đậm, một chút dây dưa ở bên nhau.

Không gian xe thể thao chật hẹp, thời gian như đình chỉ, một loại tình cảm xa lạ, sinh sôi ở trái tim hai người, dần dần nảy mầm.

Động lòng trong nháy mắt, xúc động nói không nên lời.

Tô Mê ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn lãng trước mắt, tim, cấp tốc nhảy lên, phảng phất sau đó phải nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thẳng đến khi Cố Lương Nghiên chậm rãi tới gần, bốn cánh môi gắt gao hợp lại bên nhau……

Tô Mê đột nhiên che miệng mình lại.

“Không được hôn tôi!”

Tuy rằng trong miệng đã không còn hương vị khác, nhưng cô vẫn có chút khó tiếp thu.

Cố Lương Nghiên hiểu rõ ý tứ của cô, một chút cũng không cảm thấy mất hứng, ngược lại cảm thấy cô gái nhỏ mà mình thích, ngẫu nhiên thể hiện những tính cách rất đáng yêu.

“Được, theo ý em.”

Hai người xuống xe, Cố Lương Nghiên trực tiếp mang Tô Mê xếp hàng, đăng ký, lại ngồi đợi cô khám bệnh, chạy trước chạy sau, chảy một đầu mồ hôi.

Khu đợi khám bệnh.

Tô Mê đem nước khoáng trong tay đưa qua, lại cầm tờ khăn giấy đưa cho hắn.

Cố Lương Nghiên lại vẫn ngồi im bên cạnh, không nhận: “Em giúp anh lau đi.”

Dứt lời, tay nhỏ tinh tế trắng nõn, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Cố Lương Nghiên tâm vừa động, một phen chộp khăn giấy tới trong tay.

“Mê Mê, anh nói giỡn.”

Tô Mê cười nhạo...

“Lúc này làm sao không lợi dụng quan hệ của anh, trực tiếp đến chỗ bác sĩ lấy thuốc, ngược lại phải tự mình chạy qua chạy lại?”

“Anh, em làm sao biết anh có người quen ở bệnh viện?” Cố Lương Nghiên nghi hoặc hỏi lại.

Theo lý thuyết, cô rõ ràng không biết bối cảnh gia đình mình.

Nói cho cùng, lúc trước hắn đem cha Cố đưa ra, cô cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút mà thôi, cũng không có phản ứng bao lớn.

Tô Mê đợi ở sau khu khám bệnh, nhìn những bác sĩ mặc áo blouse trắng, nhìn qua tuổi không nhỏ.

“Từ khi chúng ta, à không, phải nói là anh vào bệnh viện không bao lâu, bọn họ vẫn luôn đi theo chúng ta, ừm, nhìn dáng vẻ, hình như đều là chức vị chủ nhiệm đấy.”

Cố Lương Nghiên chỉ là quay đầu lại liếc mắt một cái, nhóm bác sĩ bị Tô Mê chỉ chỉ lập tức toàn bộ đi tới.

“Cố thiếu gia, sao cậu lại tới đây, có phải cậu hoặc cô bé này có chỗ nào không thoải mái hay không, bằng không để lão Triệu xem cho cậu?”

Một người mang theo mắt kính bác sĩ kính cẩn nói.

Một người khác là bác sĩ Triệu, mặt đầy ý cười phụ họa.

“Đúng vậy, Cố thiếu gia, phòng khám bệnh của tôi vừa lúc không có người nào. ”

Tô Mê nhìn thẻ tên trên ngực bọn họ, một đám gia hỏa, một cái phó viện trưởng, một cái chủ nhiệm nội khoa!

Cố Lương Nghiên tuy rằng nhớ không rõ bọn họ là ai, nhưng hắn cũng biết, nhất định là nhìn mặt mũi Cố lão đầu nhà hắn, bọn họ mới xuất động.

Nhìn số thứ tự trong tay, phía trước còn có mấy chục người.

Cố Lương Nghiên lo lắng Tô Mê quá khó chịu, liền gật đầu đồng ý.


~~~~~~~~

[Drop] [Xuyên Nhanh] Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không NgừngWhere stories live. Discover now