Mơ thành người Quang Trung - Chương 1

186 0 0
                                    

Chương 1

- Bao giờ mày về Mỹ hở Bill?

- Tôi không biết.

- À, mày thích nước tao không?

- Tôi thích nước "mày" lắm.

- Tại sao mày thích?

- Vì "tao" nói được tiếng nước "anh".

- Nước tao nhỏ bé, nghèo nàn, đâu bằng nước Mỹ của mày.

- Nước Việt Nam có nhiều người tốt. "Tôi" thích nước "mày" lắm.

- "Ve ri mốt"?

- "I ét, ve ri mốt"...

Chương Còm vỗ vai Bill:

- Tao cứ sợ mày dóc tổ.

Con nhà Bill tròn đôi mắt xanh:

- Dóc tổ là gì?

Chương Còm cười thật tươi:

- Dóc tổ là xạo ke!

Bill nhăn nhó:

- Xạo ke là gì?

Chương Còm vẫn cười:

- Xạo ke là... đía.

Bill đưa tay vò mái tóc mầu mật ong bó sát lấy đầu nó:

- Ðía là gì?

Chương Còm nắm chặt cổ tay Bill:

- Hì hì, còn lâu mày mới nói được tiếng nước tao. Tiếng nước tao khó nhất thế giới.

Bill gỡ tay Chương Còm khỏi tay nó, năn nỉ:

- Dóc tổ, xạo ke, đía là gì?

Nó phát âm không đúng. Y hệt một người Thượng nói tiếng Kinh.

- Là là... nói phét!

Bill giậm chân:

- Trời ơi!

Hai tiếng "trời ơi" từ miệng Bill thoát ra, nghe dễ thương biết mấy. Nó bứt một sợi tóc:

- Nói phét là gì?

Chương Còm hỉnh hỉnh mũi:

- Mày phải mất cái gì chứ?

Bill hỏi:

- Mày muốn gì?

Chương Còm liếm mép:

- Kẹo sô cô la. Tại thằng Jack đấy. Hôm nọ tao nhờ nó tí việc, nó bắt tao trả nó trái ổi, nay tao bắt mày trả kẹo sô cô la.

Bill nói:

- Hôm nào "mày" nhờ "tôi" đi, "tao" không bắt "anh" trả gì đâu. "Tao" không thích thằng Jack.

Chương Còm đá khẽ vào chân Bill:

- Mày giống chúng tao. Chơi với nhau mà cứ đòi trả cái này, cái nọ. Thôi mày khỏi đưa kẹo sô cô la, tao nói đây: Xạo ke, dóc tổ, đía, nói phét, cuội, ba hoa là nói láo là không nói thật.

Bill phụng phịu:

- Tôi nói thật, tôi không "nói phét", tôi thích nước Việt Nam của "mày".

Mơ thành người Quang Trung - Duyên AnhWhere stories live. Discover now