C125 - Công khai come out?

Start from the beginning
                                    

Tôi nghiêng đầu đối diện với chị, hiểu ý cười một cái. Chị lật bàn tay tôi lên, dùng ngón trỏ vẽ lên bàn tay tôi một hình trái tim. Trong lòng ấm áp, không ngờ rằng, đại minh tinh nhà tôi thỉnh thoảng lại làm ra chút chuyện lãng mạn.

He, cho dù không thể công khai yêu nhau thì đã thế nào. Những gì tôi hưởng thụ được trong tình yêu này, không thua người khác một chút nào.

Đám người chúng tôi cùng huấn luyện viên học lướt sóng, tôi là người đầu tiên có thể tự đứng trên ván lướt sóng. Huấn luyện viên khen tôi lợi hại, tôi đắc ý hướng sang An Tâm đưa ngón cái lên chỉ chỉ vào mình. Ai ngờ, vừa lúc một cơn sóng đánh tới, đánh tôi ngã nhào xuống biển. Đột nhiên rơi xuống nước hại tôi bị sặc nước, tất cả mọi người đều nhìn tôi cười phá lên, chỉ có chị bơi tới bên cạnh kéo tôi khỏi nước.

"Ai bảo giỏi khoe khoang." Chị vừa vỗ lưng tôi vừa trách mắng nói.

Tôi lau nước trên mặt, kéo cánh tay chị, "Người bị sặc nước phải hô hấp nhân tạo cấp cứu."

Chị liếc tôi một cái, "Cái đầu em, suốt ngày không nghĩ được chút gì đứng đắn."

Mắt thấy những người khác đều cách chúng tôi rất xa, tôi cười đùa nói: "Nếu em mà đứng đắn, nào dám theo đuổi chị chứ!"

Nghe vậy chị trừng mắt, "Có ý gì, người theo đuổi chị đều không đứng đắn?"

Tôi làm mặt quỷ với chị, "Đó là bởi vì, chị cũng không đứng đắn ah ~" Tôi biết kết cục của việc nói ra câu này, cho nên nói xong liền mau chóng bơi vào bờ. Tôi vung hai cánh tay gắng sức bơi, rất nhanh thì bơi được vào bờ. Quay đầu nhìn lại, ể, người đâu rồi?

"Là đang tìm chị sao? Chị đợi em hơn nửa ngày rồi ~" Sau lưng vang lên một giọng nói.

Xoay người lại nhìn thấy, má ơi, đại minh tinh nhà tôi đang đứng trên bờ, dương dương tự đắc.

Tôi vội vàng bày ra bộ mặt nịnh nọt, "Trời ạ, hoá ra chị chính là "phi ngư" trong tuyền thuyết, chị từ đội tuyển quốc gia ra đúng không ~"

Đáng tiếc chị không thèm để ý đến lời nịnh nọt của tôi, bám lấy đề tài mới vừa rồi không tha, trừng mắt nói: "Em có nói hay không, chị sao lại không đứng đắn."

"Sặc... ừm..." Tôi gãi đầu không biết giải thích thế nào, đột nhiên làm một mặt tươi cười hướng sau lưng chị đánh tiếng chào hỏi: "Gullit, tụi em ở bên này nè."

An Tâm thấy thế liền quay đầu lại —— Nào có nửa cái bóng của Gullit, tôi thừa cơ tranh thủ chạy đi ~ Hehe, bà chị ra cửa là có xe đưa rước, chạy đường nào qua tôi chứ!

Tôi vừa chạy vừa ngoảnh lại, nhìn thấy bộ dạng chị gắng sức đuổi theo mà buồn cười. Ai ngờ vui quá hóa buồn ——

"Ui cha!!!" Đau chết bà rồi, người nào không có mắt cản đường đấy! Nói đi nói lại, sao tôi lại bị "bức tường người" cản trở thế ~

An Tâm đuổi đến, đỡ tôi từ dưới đất lên, vừa xoa xoa trán tôi vừa nã pháo vào "bức tường người": "Cái người này bị gì thế, nhìn thấy có người chạy đến, cũng không biết tránh đi."

Ha ha, đại minh tinh nhà tôi cũng có lúc ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, đều là vì tôi ha, được yêu, quá được yêu rồi ~~~

"Anh chàng tường người" của chúng ta liên tục xin lỗi, mới khiến tôi và An Tâm hết giận. Ai ngờ, sau cùng người ta nói đến một câu, "Cho em xin chữ ký nhé ~"

Tôi và An Tâm hóa đá tại chỗ.

Mấy ngày nghỉ phép ở đảo Hải Nam, đều là vui vẻ và hạnh phúc, chỉ duy nhất một chỗ không được hoàn mỹ chính là chúng tôi nhất thiết phải khắc chế chính mình, không được thể hiện ra bất kỳ hành động nào khác thường. Đôi lúc tôi không kìm lòng được muốn hôn chị, phải nhịn xuống; đôi lúc tôi muốn ôm chị, phải nhịn xuống; đôi lúc, tôi chỉ là đột nhiên muốn nói với chị mấy câu ngọt ngào, cũng phải nhịn xuống... Có trời mới biết, tôi sắp nhịn đến mức nội thương rồi.

Một ngày trước khi rời khỏi đảo Hải Nam, tôi dắt tay chị đi trên bờ cát, đi rất xa, mãi đến khi giương mắt nhìn không thấy bóng dáng một ai. Tôi đón gió biển hét thật lớn: "Một ngày nào đó, em muốn cho toàn thế giới đều biết, em yêu chị! An Tâm, em yêu chị!"

Chị dựa vào lòng tôi, thủ thỉ nói: "Sẽ có ngày đó, sẽ có ~"

Tháng năm, chị Hoa ra một quyết định làm cả Cửu Châu kinh sợ: Điều chuyển chức vụ trợ lý của tôi, thân phận mới của tôi là —— Người đại diện.

Vì vậy, tôi 23 tuổi trở thành người đại diện trẻ tuổi nhất của Cửu Châu. Khi tôi cùng thân phận người đại diện đi giao thiệp với tầng tầng nhân vật trong giới, không khỏi làm đối phương kinh ngạc.

Nghệ sĩ tôi mang theo có ba vị: Tả Tiểu Dụ, Gullit, Nhiễm Tịnh.

Ba người này có một điểm chung, bọn họ đều khiến người đại diện trước hết sức đau đầu. Khoai Sọ không cần phải nói, kiên trì với âm nhạc của mình, vô cùng bài xích yếu tố thương mại; Gullit, máy chế tạo dây ren tin tức; Nhiễm Tịnh, từ khi đạt được ảnh hậu Kim Mã, bắt đầu không chịu sự quản lý nữa, đối với việc nhận phim của người đại diện ý kiến rất nhiều.

Chị Hoa ơi chị Hoa, cứ vậy mà đem ba củ lang nóng bỏng tay nhất công ty ném cho tôi. Thực ra, ngoài Khoai Sọ, tôi một chút cũng không muốn nhận hai vị còn lại, Gullit? Sau này không thể tránh được phải giúp anh ta chùi đít; Nhiễm Tịnh? Tôi vẫn chưa sờ trúng tính tình của cô ta.

Vì vậy, một năm này, tôi chỉ có cố gắng và cố gắng. Vì Khoai Sọ, tôi trăm cay nghìn đắng tìm được một nhà chế tác âm nhạc vô cùng xuất chúng. Sự hợp tác của hắn ta và Khoai Sọ phải nói là thiên lôi câu động địa hỏa. Lượng tiêu thụ toàn Châu Á của album <Trên đường đi> phá vỡ 3 triệu bảng. Năm này, Khoai Sọ hoàn toàn xứng đáng trở thành ngôi sao sáng nhất giới ca đàn; vì tên nhãi Gullit, tôi mặt dày mày dạn đi cầu ông nội, đi xin bà ngại, kéo về cho anh ta hai bộ phim điện ảnh có dàn diễn viên vô cùng hùng mạnh. Mặc dù đều là nam thứ, nhưng vai diễn hết sức hấp dẫn. Đến lúc bộ phim công chiếu, quả nhiên thay đổi cách nhìn "bình hoa di động" vốn có của đại chúng đối với anh ta; về phần Nhiễm Tịnh, nếu cô ta đã kén chọn như vậy, thì dứt khoát đừng diễn nữa. Một năm này, tôi sắp xếp cho cô ta hàng loạt quảng cáo và hoạt động thương mại, đến cuối cùng ngược lại là cô ta đến cầu tôi, bất luận phim gì cô ta đều nhận.

Hôm nay nghĩ lại, tôi của khi đó thực sự là Tam Lang liều mạng, dám nghĩ dám làm. Gây không ít kẻ thù, cũng kết giao không ít bạn bè.

Đối với địa vị của tôi giờ phút này trong giới giải trí, rất nhiều người đều nói tôi là có vận khí tốt, chỉ có tôi tự rõ, đó hoàn toàn đều là tôi dựa vào chính mình dùng mồ hôi xương máu đổi lấy.

[BHTT][GL] Chút chuyện hư hỏng của giới giải trí - Vĩnh LamWhere stories live. Discover now