Chương 34: Thẩm Mậu hoài nghi

Start from the beginning
                                    

Trong lòng nàng hiểu rõ, mỉm cười yếu ớt, hành lễ với hai người: "Vân Khanh gặp qua cha, nương."

Tạ thị gật đầu, "Vân Khanh đến rồi."

"Vâng ạ." Vân Khanh mỉm cười đi đến bên cạnh Thẩm Mậu, mềm mại nói: "Con nghe nói nương bị bệnh liền đến đây, hóa ra cha đã ở đây rồi, con với cha đúng là giống nhau, đều muốn đến thăm nương."

Vốn đang chìm trong suy nghĩ, Thẩm Mậu lúc này mới hồi phục tinh thần, lại nhìn Tạ thị đang tái nhợt trên giường nhớ đến ngày hôm qua bà nghe được bệnh trạng của mình mới ngã bệnh.

Nhìn sắc mặt của ông thay đổi, Vân Khanh liếc nhìn Lý ma ma để bà cùng Hổ Phách lấy cớ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.

Vân Khanh từng bước tiến lên, đứng bên cạnh Thẩm Mậu, từ từ mở miệng: "Cha, chuyện ngày hôm qua làm nương ngã xuống, thiếu chút nữa là ngất đi, đây là chuyện của cha mẹ, Vân Khanh không tiện xen vào, nhưng đây là chuyện lớn của Thẩm phủ, là con gái của Thẩm gia, con không thể bỏ qua được."

Trầm Mậu bắt đầu cảm thấy khó xử, dù thế nào, nữ nhi còn chưa cập kê, ở trước mặt con gái nói những chuyện này đúng là không ổn, nhưng xem thái độ kiên quyết của nàng, lời nói chắc chắn liền không tự chủ được mà nghe theo.

"Mấy năm nay, nương luôn hy vọng chính mình và các di nương trong phủ có thể sinh cho cha đệ đệ nối dõi tông đường, bái phật, làm việc thiện không có việc gì không làm chỉ tiếc là không có kết quả, may là ông trời có mắt, cơ duyên xảo hợp mới phát hiện ra có người ở trong thuốc bỏ hạ dược hại người, người này dụng tâm ác độc, không đơn giản là làm cho Thẩm gia ta tuyệt hậu, mà còn muốn Thẩm gia mất sạch tài sản. Nói không tốt, nếu ngày nào đó cha mất đi, nương và Vân Khanh cũng không còn chỗ dựa." Vân Khanh nói xong, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt trào ra, tiếng khóc nức nở mang theo vài phần chua xót.

Thẩm Mậu nghe xong trong lòng mềm nhũn, nữ nhi nói đúng thật là có lý, ví trí đương gia chủ mẫu của Tạ thị ông vẫn luôn thừa nhận, không có ý đổi người khác, cho dù là di nương thông phòng sinh hạ nhi tử, ông cũng lấy danh nghĩa Tạ thị nuôi dưỡng làm con trai trưởng, dù nói thế nào, Tạ thị đều là mẹ cả, nhi tử sau khi trưởng thành cũng hiếu thuận nàng, còn nếu ngày nào đó ông chết, dưới gối không có con trai, trong tộc cũng đem tài sản thu về hơn một nửa, Tạ thị cũng không chiếm được cái gì, bà nếu làm vậy thì chỉ có hại mà không có lợi.

Nghĩ đến đây, ý định muốn chất vấn Tạ thị của ông không còn, đau lòng đem khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của nữ nhi lau khô, nhìn Tạ thị nói: "Phu nhân không cần nghĩ nhiều như vậy, mọi việc đã xảy ra, cũng không còn biện pháp."

Cũng không thể trách Thẩm Mậu u ám, Thẩm gia cả đời dốc sức làm ăn, vất vả tích lũy để có được tài phú to lơn, nếu là người khác, có mấy người có thể cam lòng.

Vân Khanh nói những lời kia là để đánh tan nghi ngờ của Thẩm Mậu với Tạ thị, thấy đạt hiệu quả như mong đợi, vừa vặn cơ hội đến, liền lau khô nước mắt cười nói: "Điều này cũng chưa chắc."

Chợt thấy nữ nhi nín khóc thành cười, Thẩm Mậu có phần nghi hoặc, Tạ thị cũng biết hôm nay nàng đi đến phủ Vấn lão thái gia, đuôi lông mày nhăn lại, vội vàng nói: "Là Vấn lão thái gia có cách sao?"

Vừa nghe đến Vấn lão thái gia, hai mắt Thẩm Mậu tỏa sáng, ông mới trở về không lâu, mơ hồ nghe thấy, liền mong đợi nhìn Vân Khanh.

Thấy ánh mắt cha mẹ tha thiết, trong lòng Vân Khanh nổi lên một chút tự hào, nàng cũng có thể vì phụ mẫu trừ bỏ sầu lo, từ trong hà bao lấy ra đơn thuốc đưa cho Thẩm Mậu: "Đây là đơn thuốc Vấn lão thái gia khai, dựa theo đơn thuốc này để điều dưỡng, hai tháng sau sẽ có kết quả tốt."

"Thật sư?" Tạ thị vui mừng từ trên giường ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng rực, Thẩm Mậu cũng mừng rỡ, mây đen trong phòng coi như tan đi, thấy Tạ thị nhìn sang, ông bước đến ngồi ở đầu giường, đưa đơn thuốc cho Tạ thị xem.

"Tốt rồi, cuối cùng thì thiếp cũng yên tâm." Tạ thị cầm đơn thuốc, nước mắt chảy ra, "Lão gia, người nhanh sai người theo đơn thuốc đi bốc dược, nhất định phải sai người có thể tin cậy."

"Cha khỏe mạnh là phúc của cả nhà." Vân Khanh cười nói, Thẩm mậu lại thêm vui vẻ, nói vài câu rồi vội vàng ra ngoài bốc thuốc.

Đợi Thẩm Mậu ra ngoài, sắc mặt Tạ thị cũng trầm xuống, bà chưởng quản trong phủ nhiều năm như vậy, thế mà lại để người ta ngay dưới mắt mình hạ dược lão gia, làm đương gia chủ mẫu sao có thể nhịn được, lúc trước giấu diếm là vì tạm thời không thể đem sự tình làm náo động, nay biết Thẩm Mậu có thể chữa khỏi liền không hề sợ hãi, giận dữ nói: "Đúng là tiểu nhân đê tiện, có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, dù ta lật tung Thẩm phủ cũng phải bắt được hắn."

Vân Khanh nghe vậy, dời bước đến bên giường, nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của Tạ thị, cầm lấy tay bà nói: "Nương, không thể nóng vội làm to chuyện được."

Cẩm Tú Đích NữWhere stories live. Discover now