Chương 20: Xuất thân của Tạ thị

Start from the beginning
                                    

Trương ma ma vừa nghe liền thấy không tốt, vội vàng kéo cánh tay Tô Mi, nàng ta mới giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Mậu đã đen hơn đáy nồi, trong mắt mang theo một loại thâm trầm, ông không hề ngăn cản Lý ma ma nói, vì cảm thấy Tô Mi chỉ mới vào đây có hai ngày quả thật có chút ỷ vào thân phận của mình mà kiêu ngạo, ý định muốn trấn áp nàng ta, đừng cho rằng Thẩm gia chỉ là một thương hộ nhỏ, ai ngờ thế nhưng lại làm cho nàng ta nói ra lời nói trong lòng như vậy.

Trên đường đi Tô Mi đều mềm giọng nói mình ngưỡng mộ ông như thế nào, mới buông tha thân phận đi theo ông, ông cũng có chút cảm động, lúc này xem ra không phải hoàn toàn là như vậy !

Tô Mi vừa thấy không tốt, nàng ta hiện tại ở trong phủ căn bản là không có địa vị gì, nếu không có Thẩm Mậu chở che, người trong phủ hoàn toàn không coi nàng ta ra gì, nghĩ đến đây, nàng ta cắn răng, vội vàng dựa sát vào, mang theo vẻ mặt kinh ngạc cùng sùng bái nói :'"Lão gia, sao người lại không nói cho Mi nhi nghe phu nhân chính là đích nữ của Tạ Thư Thịnh , làm cho Mi nhi bị chê cười, thfi ra lão gia lại có mị lực như thế, có thể lấy được đích nữ của Tạ Thư Thịnh làm phu nhân ."

Vốn đang nổi giận đùng đùng, Thẩm Mậu nghe xong những lời này rốt cuộc cũng hạ xuống, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, nam nhân chính là thích tâng bốc, Tô Mi lại đến gần hơn, giống như chim nhỏ nép vào cánh tay của Thẩm Mậu nói " Lão gia, lúc trước Mi nhi ngưỡng mộ người, cảm thấy người khác hẳn với những người khác, nay lại biết phu nhân gả cho người, mới biết được cuộc đời mình việc làm này là chính xác nhất."

Nàng ta nói lời nhỏ nhẹ, mang theo một chút ngây thơ cùng xinh đẹp, nói tới đây Thẩm Mậu thập phần thư thái, cả đời này chuyện mà ông kiêu ngạo nhất là cưới được Tạ thị, nhớ lúc trước phụ thân tới Tạ gia cầu hôn, nghĩ rằng mình chỉ là một thương gia bình thường, muốn cưới con gái của một trạng nguyên là chuyện không thể, dù lần đầu tiên khi ông nhìn thấy Tạ thị liền động tâm, nhưng hai nhà không xứng, vốn là chuyện cưới xin không thể có,sau đó bởi vì xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, mới cưới được Tạ thị.

Nghĩ đến đây, Thẩm Mậu dậm chân quay đầu, thấy Tạ thị đang đứng trong sảnh, nghiêng đầu nhìn Vân Khanh, hôm nay bà mặc áo màu trắng, dưới là váy hoa màu ánh trăng, càng tôn lên làn da trắng nõn hồng nhuận, thêm việc xưa nay bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn bất quá chỉ hai lăm hai sáu tuổi, cặp mắt màu nâu chân thành tha thiết, làm cho lòng ông cảm động.

Hôm qua vì ông phải an ủi Tô Mi, không giống như ngày xưa mỗi lần sau khi trở về đều ngủ ở phòng của Tạ thị, trong lòng cảm thấy thực có lỗi với thê tử đã mười mấy năm của mình, không khỏi có chút ôn nhu nói :" Việc đó, có thể lấy được một vị phu nhân hiền lành như vậy chính là phúc khí của ta ."

Tạ thị cũng không hề nghĩ đến Thẩm Mậu ở trước mặt nhiều người lại nói ra như vậy, cho dù đã là phu thê nhiều năm nhưng cũng có chút ngượng ngùng, cố ý trừng mắt nói:" Lão gia nói cái gì đó, mỗi chính thất đều phải có phẩm đức và hiền lành ."

Nhưng trong lòng lại chua xót bởi vì chữ hiền lành này, vì cái danh này, đem nam nhân của mình giao cho những người khác, mà vẫn phải tỏ ra vẻ hiền lành hào phóng vui mừng.

Tô Mi làm saoào cũng không nghĩ đến chính mình nói một câu như thế dẫn đến Trầm Mậu tình cũ dâng lên đối với Tạ thị, nhìn hai người tình ý tương truyện, tức giận đến nỗi lật qua lật lại chiếc khăn trong tay, cố đèn nén ghen ghét trong lòng, vẻ mặt thì nhu hòa nói :" Lão gia hôm qua đã nói là sẽ bồi tì thiếp vài ngày, nếu không phải là phu nhân hào phóng, nêu trong bụng không có đứa nhỏ tì thiếp cũng không đáp ứng đâu, lão gia, người thấy đúng không hả?"

Vốn là Thẩm Mậu muốn đêm nay ở lại chỗ Tạ thị, nhưng tối hôm qua đã đáp ứng với Tô Mi, cũng không thể đã nói mà không giữ lời, đành xấu hổ gật đầu, hận Tô Mi vì được nuông chìu mà còn không biết phận, tìm cớ đi ra ngoài, lúc đi ngang qua người của Tô Mi, Tô Mi vội vàng tươi cười kêu " Lão gia...."

Nếu như là ngày thường chỉ cần nàng ta gọi một tiếng điềm đạm đáng yêu như vậy, Thẩm Mậu chắc chắc sẽ nói chuyện với nàng ta, nhưng giờ bất quá chỉ liếc nàng ta một cái, hừ một tiếng không để ý đến nàng ta lập tức đi ra ngoài.

Trương ma ma ở một bên nhìn thấy thầm nghĩ không tốt rồi, vừa rồi thoạt nhìn là Mi cô nương chiếm thế thượng phong, nhưng thực chất lão gia đã đối với nàng ta có chút phản cảm, cũng không biết cô nương ta chính mình có cảm nhận được hay không.

Nghe được Thẩm Mậu tối nay cũng nghĩ ở bên Tô Mi, nhu tình mật ý trong nháy mắt biến mất, Tạ Thị dực thật mạnh vào ghế dựa, chỉ cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn phát đau.

Đáy mắt của Lý ma ma có chút tiếc hận, đúng lúc này, người ở bên ngoài đưa một bái thiếp đến, Vân Khanh nhìn thấy sắc mặt Tạ thị không tốt, bèn lấy lên lật xem.

"Là bái thiếp nhà ai đưa?"

"Là Liễu phủ đưa đến, nói là bà cô bị nhiễm phong hàn, đại cữu mẫu hi vọng người đi qua đó thăm bà." Đem bái thiếp đưa đến cho Tạ thị, đáy mắt trong suốt của Vân Khanh, lộ ra tia hàn khí khiếp người, trong lòng cười lạnh, rốt cuộc bái thiếp đã đưa tới, nàng còn tưởng rằng người của Liễu phủ làm bộ như không biết luôn luôn vô liêm sĩ, một lời không thèm nói chứ.

Cẩm Tú Đích NữWhere stories live. Discover now