Chương 5: Một đôi cẩu nam nữ

Start from the beginning
                                    

Người trước mắt, người người đều cười vẻ mặt hiền lành hòa ái, không biết cất giấu phía dưới là lòng dạ hiểm độc, lời trong miệng bọn họ cùng trong lòng nghĩ, hoàn toàn bất đồng.

Một phen hàn huyên, Tạ thị liền mở miệng nói : "Vân Khanh, con không phải vẫn nói muốn gặp mấy vị biểu muội sao?"

Biết đây là nương muốn cùng với bà cô nói chuyện Tề gia, đem mình đuổi đi, Vân Khanh đứng dậy, theo đại nha hoàn bên người Liễu lão phu là Bạch Quả đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có đại phu nhân cùng Liễu lão phu nhân, Tạ thị thế này mới mở miệng nói: "Cô cô, người phải giúp Văn nương."

. . . . . .

Vân Khanh ra phòng khách, Bạch Quả mang nàng ra sau viện, đến hoa viên, Vân Khanh nghỉ chân nói : "Vất vả Bạch Quả tỷ tỷ , nơi này hoa sơn trà vừa nở, ta muốn ở trong này thưởng ngoạn."

Trong vườn xác thực có không ít hoa sơn trà nở rộ, rực rỡ ngát hương, Bạch Quả thấy đây là hậu viện, cũng không lo lắng, cười nói: "Vậy biểu tiểu thư cứ ở đây ngắm hoa, nô tỳ còn có chút việc, lát nữa sẽ đến tìm biểu tiểu thư."

Lúc này là giữa xuân, hoa sơn trà phương nam diễm lệ nhất là vào hai mùa xuân thu, lá xanh mà sáng bóng, hoa diễm lệ rực rỡ, nhiều gia đình phú quý đều thích gieo trồng, Vân Khanh vừa đi vừa nhìn, xem màu sắc và hoa văn nở rộ tầng tầng lớp lớp, giống như váy dài xinh đẹp, giống như thời đẹp nhất của thiếu nữ.

Kiếp trước, nàng mới hai mươi mốt tuổi, giống như xuân đến hoa sơn trà vừa mới nở rộ, đã phải chết oan, kiếp này lại được trọng sinh, trong lòng cảm thụ hoàn toàn bất đồng, cố tình suy nghĩ làm sao cùng biểu tỷ biểu muội hàn huyên khách sáo.

Đúng lúc này, đằng trước tựa hồ nghe tiếng bước chân, nàng cũng không biết như thế nào, chỉ cảm thấy không thể để cho người tới thấy nàng, không tự chủ được bước đến một chỗ chừng chân phía sau núi giả thì đứng lại, xuyên thấu qua một lỗ đá như quả trứng nhìn ra phía trước.

Khi Vân Khanh xuyên thấu qua thạch động nhìn đến loáng thoáng bóng người phía trước, không khỏi thầm giật mình, người này làm sao có thể tiến vào hậu viện Liễu gia?

Người mà nàng nhìn thấy chính là trưởng tử của Tề gia, vị hôn phu hiện tại của Vân Khanh - Tề Thủ Tín, đối với người này, nàng ấn tượng không sâu lắm, chỉ nhớ rõ kiếp trước hắn cưới trưởng tôn nữ của Liễu gia là Liễu Dịch Thanh, cái khác cũng không có tâm tư để ý đến. Lúc này hắn một thân nam tử, không ai dẫn dắt, liền lớn lối như vậy xông vào hậu viện, là muốn làm cái gì.

Vân Khanh không khỏi cảnh giác lên, tiếp theo, lại một thân ảnh lọt vào tầm mắt nàng, nếu như ban đầu có lẽ Vân Khanh còn không biết, thì giờ đây khi nhìn thấy đại biểu tỷ Liễu Dịch Thanh, nàng cũng minh bạch rồi.

"Chàng đó, sao còn dám xông tới?" Liễu Dịch Thanh nắm chặt khăn trong tay, bất an nhìn chung quanh, sợ có người sẽ đến gần nơi này.

Tề Thủ Tín nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, vươn tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Dịch Thanh, "Nàng sợ cái gì, nếu không phải mẫu thân nàng cho phép, ta làm sao có thể đi vào hậu viện."

Nghe được là đại phu nhân cho phép , Liễu Dịch Thanh nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt long lanh liếc nhìn Tề Thủ Tín, gắt giọng: "Người ta rốt cuộc vẫn là cô nương gia chưa lấy chồng, cùng chàng gặp mặt như vậy, để cho người ta nhìn thấy, tóm lại là không tốt."

"Cái gì cô nương gia, nàng đã là người của ta, chẳng lẽ còn trộm muốn nam nhân khác sao?" Tề Thủ Tín bắt lấy tay Liễu Dịch Thanh đặt ở bên miệng, cánh tay chụp tới, đem Liễu Dịch Thanh ôm vào trong ngực, bàn tay bắt đầu giở trò xấu xa du động, "Bảo bối của ta, chẳng lẽ nàng không biết, mấy ngày nay ta nhớ nàng muốn chết rồi. . . . . ."

Dựa vào trong ngực nam nhân đang nóng lên, toàn thân Liễu Dịch Thanh như nhũn ra, nửa thật nửa giả phụ giúp, "Hôn sự với Thẩm gia chừng nào thì lui thế, thiếp có thể chờ, nhưng đứa nhỏ trong bụng không thể chờ. . . . . ."

Sau núi giả, Vân Khanh chỉ cảm thấy cả đầu đều là ong ong, chỉ nghe được mỗi một câu cuối cùng kia của Liễu Dịch Thanh "đứa nhỏ trong bụng không thể chờ. . . . . ." , thì ra, kiếp trước Tề gia không từ thủ đoạn hủy hoại thanh danh nàng, nguyên nhân muốn lập tức từ hôn không đơn giản là nịnh bợ Liễu gia, mà là vì Liễu Dịch Thanh đã sớm cùng Tề Thủ Tín có cẩu thả, châu thai ám kết, mà nàng vô tội biến thành vật hi sinh, dùng để bảo toàn mặt mũi gia đình hai người bọn họ.

Ngón tay gắt gao nắm thành quyền, ngay cả móng tay đâm vào trong thịt mà nàng cũng không hề phát hiện, toàn thân Vân Khanh lúc lạnh, lúc nóng, hận không thể hiện tại liền lao ra, đem chuyện tình đôi cẩu nam nữ này tố giác ra, đem đôi cẩu nam nữ hủy hạnh phúc cả đời nàng ra bóp chết tươi.

Cẩm Tú Đích NữWhere stories live. Discover now