Chương 173: Hoan hỉ

Start from the beginning
                                    

Nhưng giờ phút này, bị ánh mắt ôn hòa của Hàn Nghiệp nhìn chăm chú, nghe hắn nói "Em đi cùng tôi đi", Diệp Tố cảm thấy ủy khuất, cùng với đó là vui sướng khi ủy khuất được an ủi.

Thời gian Hàn Nghiệp có thể chiếu cố cùng thân cận Diệp Tố quá ít. Nhưng đây đã là cực hạn hắn có thể cho. Diệp Tố nghĩ, mình còn gì không thỏa mãn đâu, phàm là những thứ Hàn Nghiệp có thể cho, đều đã cho, thích của hắn so sánh với thích của mình, cũng không ít hơn. Chỉ là thời gian gấp gáp, tính cách hàm súc khiến hắn không thể biểu hiện rõ ràng cụ thể mà thôi.

"Được." Diệp Tố cúi đầu, mơ hồ nói.

Hàn Nghiệp chớp mắt, nhẹ giọng tới gần, sau đó cong lưng nhẹ nhàng ôm Diệp Tố, vừa chạm vào liền tách ra, ôn nhu nói: "Nhanh rời giường, giữa trưa chúng ta liền xuất phát."

Hành trình tìm kiếm tiểu thất lần này thực dài lâu, thật sự bị Hàn Nghiệp biến thành một lần lữ hành nghỉ phép. Cũng có lẽ là do bảy người sắp được tìm thấy toàn bộ, áp lực đè nặng hắn thoáng giảm bớt, rốt cuộc có thể chốc lát nghỉ ngơi.

Hàn Nghiệp chỉ rút ra bốn năm tiếng mỗi ngày trong lúc Diệp Tố ngủ để xử lý công vụ Minh Viện, những thời điểm khác cơ hồ như hình với bóng cùng Diệp Tố, dường như muốn đem tất cả sơ sẩy trước kia bù đắp lại. Trên thực tế, đợi sau khi tìm đủ bảy người, sau khi trở về phải tiến hành tôi luyện cùng huấn luyện vì đại hội Vạn tộc, thời gian chỉ càng lúc càng không đủ dùng, đây có thể là một khoảng thời gian tư nhân hắn khó mà có được.

Diệp Tố phát hiện, toàn bộ tinh hạm tựa hồ chỉ có hai người bọn họ, nhưng trước khi lên tinh hạm, hắn rành mạch thấy một hàng dài nhân viên cục Chấp hành đi theo phía sau Hàn Nghiệp, không nghĩ tới vừa tiến vào tinh hạm, liền như cá nhập biển rộng, hoàn toàn không thấy dư ảnh.

Kỳ thật Hàn Nghiệp ở bên Diệp Tố cũng không có gì để làm, đặc biệt Diệp Tố căn bản không biết nói gì với Hàn Nghiệp, hai người ở cùng nhau thời gian dài, lời nên nói có thể nói hai ba ngày liền nói xong, sau đó Diệp Tố chỉ có thể trầm mặc.

Diệp Tố xấu hổ, nào có người nào yêu đương cái dạng này. Hắn đành phải vắt hết óc tìm đề tài, sau đó hắn phát hiện hai người bọn họ lâm vào cục diện xấu hổ như vậy, Hàn Nghiệp tuyệt đối có một phần trách nhiệm. Thật vất vả Diệp Tố mới tìm được đề tài hỏi hắn, Hàn Nghiệp thường thường một câu là có thể kết thúc vấn đề này.

Tỷ như Diệp Tố nói: "Một lần tôi tới Minh Viện..."

Hàn Nghiệp nói: "Tôi biết, Kỳ Hựu Cảnh đã nói với tôi."

Diệp Tố: "Kỳ Hựu Cảnh kia..."

Hàn Nghiệp: "Hắn là cục trưởng cục Giám sát, là bạn từ nhỏ của tôi, hắn chỉ hành sự theo lẽ công bằng, không thể trách hắn."

Diệp Tố: "Tổng bộ Minh Viện khá xinh đẹp."

Hàn Nghiệp: "Là do kiến trúc sư Phùng Tư Đình tự mình thiết kế."

Diệp Tố không ngừng kêu khổ, kể cả anh có biết cũng đừng đoạt lời nhanh như vậy, để tôi cảm khái xong đã chứ; anh tốt xấu giới thiệu Kỳ Hựu Cảnh cẩn thận một chút đi, khen khen ưu điểm của hắn, nói xấu nói xấu chút khuyết điểm của hắn, kể chuyện sự tích từ nhỏ của các anh; còn có, cũng phụ họa tôi, khen thiết kế Minh Viện đẹp ở chỗ nào, đề tài như vậy có thể đề cập đến mỹ học, tự nhiên có thể kéo dài tới mỹ học vạn vật thế giới, còn sợ không có chuyện để nói sao!

[Edit] Sau vực thẳm là một cánh đồng hoa - Diệp Trần NiênWhere stories live. Discover now