"Chào anh!" Sicheng biết em đáng lẽ không nên nói chào to như thế, nhưng...
"Vào đi. Bên ngoài lạnh lắm. Em có thể bị cảm nếu ở lâu thêm." Giọng Jaehyun vẫn mềm mại như thường lệ. Anh nắm lấy cổ tay Sicheng, kéo em vào căn hộ của mình.
Sicheng được chào đón bởi sự ấm áp quen thuộc trong căn hộ của Jaehyun. Mùi vani ngọt ngào tràn ngập khắp không khí. Chỉ mới hai ngày không đến đây, nhưng em bắt đầu thấy nhớ mọi thứ. Tất nhiên là, em nhớ cả chủ nhân của căn hộ này nữa.
"Gần nửa đêm rồi. Em làm gì ở đây?" Jaehyun hỏi, bước vào bếp pha chút đồ uống nóng cho cả hai
"Em... ừm..."
Sicheng bối rối cắn môi dưới, băn khoăn giữa đứng yên một chỗ hoặc ngồi trên ghế như em vẫn thường làm khi đến đây. Nhưng tình hình bây giờ khiến em phải lựa chọn phương án số một. Vậy nên, em chỉ đứng đó, cạnh chiếc bàn nhỏ và đợi Jaehyun làm xong việc của anh trong bếp.
"Sao em lại đứng đó?"
Jaehyun quay lại với hai cốc sô cô la nóng trên tay, đưa cho Sicheng một cốc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sicheng do dự ngồi xuống ghế, lơ đãng nâng cái cốc đến bên miệng.
"Nóng, em--"
"A!" Sicheng rít lên đau đớn sau khi lưỡi bất ngờ chạm phải chất lỏng nóng hổi
"Anh đã cảnh báo với em là nó vẫn còn nóng."
Jaehyun rời khỏi chỗ của anh, bước đến ngồi cạnh Sicheng trên chiếc ghế dài.
"Không sao chứ?" Jaehyun vỗ lưng em
"Giống như bị một con gấu hung dữ ngoạm lấy môi vậy." Sicheng càu nhàu trong khi Jaehyun cười khúc khích
"Để anh xem."
Jaehyun đặt cốc của anh lên bàn cà phê, nhích tới gần Sicheng hơn. Một tay của anh vòng quanh vai, tay còn lại ôm lấy mặt em. Jaehyun cúi xuống để quan sát môi dưới của Sicheng. Có một chấm đỏ mờ gần khoé môi em.
"Đau không?"
Jaehyun không buông ra. Anh nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của em bằng ngón cái, như thể đang cố gắng để giảm bớt cơn đau. Sicheng quên cả hô hấp. Đây không phải là lần đầu tiên họ gần gũi như thế này, nhưng em cảm thấy có chút...
"Em đang không thở đấy." Jaehyun chú ý, khó hiểu nhìn vào mắt Sicheng
"Đau lắm. Thật đó." Sicheng khẽ giựt môi khi em nói xong
Jaehyun mỉm cười trước khi nhướn người đặt một nụ hôn phớt trên khoé môi em.
"Đỡ hơn chưa?" Anh thì thầm
Sicheng nuốt nước bọt. Nó nhanh đến mức em không kịp xử lý được điều gì. Má em đỏ lên theo phản xạ, lí nhí trả lời.
"Tệ hơn thì có..."
Jaehyun bật cười, duỗi người dựa vào lưng ghế. "Em lúc nào dễ thương."
Sicheng cố gắng định thần bản thân. Em đến đây không phải để được hôn, hoặc đau tim vì sự điều trị ngọt ngào của Jaehyun. Em có lí do tại sao lại đến đây. Được rồi, coi như nụ hôn và khoảnh khắc rung động ngắn ngủi kia là phần thưởng, nhưng đó không phải điều em muốn bây giờ.
"Nhìn em này, Jaehyun, em--"
"Anh biết em đến đây để xin lỗi. Đừng lo. Anh tha thứ cho em," Jaehyun cắt ngang
Sicheng mở to mắt. "Hả?"
"Johnny hyung kể cho anh tất cả rồi. Ảnh còn thủ tiêu điện thoại anh luôn..."
"Em đã cố gắng gọi cho anh, em thậm chí không đếm nổi đã gọi bao nhiêu cuộc nữa."
Jaehyun cảm thấy có lỗi với Sicheng. "Anh ấy nói anh phải làm vậy để em có thời gian suy nghĩ về... em biết mà."
Một tiếng thở dài thoát ra từ cổ họng Sicheng. Mọi thứ đã rõ ràng.
"Nó chỉ là pháo hoa chết tiệt nhưng em lại phá hỏng tất cả. Anh có lẽ đã nghĩ nên cho em ăn đấm, đúng không?" Giọng Sicheng yếu dần
Jaehyun lắc đầu. "Không. Anh chưa bao giờ có suy nghĩ đó. Anh không thể làm đau người mà anh yêu."
"Nhưng em làm tổn thương cảm xúc của anh. Chúng ta đáng ra--"
"Sicheng, không sao đâu. Nó đã qua rồi và em không hề làm anh tổn thương chút nào. Anh hiểu tại sao em lại hành động như thế. Vì em yêu pháo hoa rất nhiều, đúng không?"
"Khoảnh khắc cuối cùng của em với mẹ trước khi bà ấy qua đời, là cùng nhau xem pháo hoa."
"Anh mới là người tổn thương em."
Sicheng cảm thấy một cơn đau nhói lên trong tim. Em siết chặt tay của mình quanh chiếc cốc.
"Anh nên để em đi ngắm pháo hoa. Xin lỗi vì đã ích kỉ." Jaehyun ân hận
Sicheng không nói gì, em đặt cốc lên bàn và tiến lại gần Jaehyun, tựa đầu lên vai anh, luồn mười đầu ngón tay của cả hai với nhau.
"Anh xin lỗi." Jaehyun lẩm bẩm, tựa đầu vào Sicheng. Vài giây sau, anh nghe Sicheng hít nhẹ một hơi, thở ra nhẹ nhõm.
"Em khóc sao?"
Anh muốn nâng đầu Sicheng lên để có thể nhìn thấy khuôn mặt em, nhưng Sicheng bướng bỉnh vùi vào vai anh sâu thêm một chút.
"Chúc mừng năm mới. Em biết đã muộn rồi, nhưng em không quan tâm." Sicheng nói, sau khi im lặng khoảng mười phút đồng hồ. Giọng em có vẻ run rẩy.
Jaehyun nhẹ nhàng rút tay ra, vòng tay kéo Sicheng vào cái ôm ấm áp.
"Chúc mừng năm mới." Jaehyun thì thầm, vùi mặt vào cổ Sicheng.
YOU ARE READING
[trans] jaewin I series drabble
Fanfictionngọt ngào và nhẹ nhàng giống với jaehyun và sicheng trong suy nghĩ của mình...
we're okay. don't worry
Start from the beginning
![[trans] jaewin I series drabble](https://img.wattpad.com/cover/155642239-64-k924903.jpg)