Chương 137: Ly khai

Start from the beginning
                                    

"Cậu không tham gia thi đấu siêu tân tinh?"

Diệp Tố nghe thấy phía trước mình truyền đến một thanh âm, mang theo tuổi trẻ ập vào mặt, nhưng lại phảng phất tỏa ra hơi thở lão thành. Diệp Tố tò mò mà nhìn nam sinh có điểm quen mắt này, sau đó từ thảo luận cực kỳ kích động của đám người xung quanh, nhớ lại nam sinh này gọi là "Diêm Vương" Thiệu Kim. Ánh mắt nhìn Diệp Tố như nhìn một đồng học đã biết thật lâu nhưng không quen thân.

Diệp Tố nói: "Ngày mai tôi phải về nhà."

"À, vậy thật đúng là khiến người tiếc nuối." Thiệu Kim kiệt lực giả bộ tiêu sái "tuy rằng nói tiếc nuối nhưng một chút cũng không tiếc nuối", nhưng thiên phú biểu diễn của hắn thật sự hữu hạn, đôi mắt khiến tiếc nuối định ép xuống làm cho càng thêm sáng ngời nổi bật.

Diệp Tố bỗng nhiên có hảo cảm hơn với hắn, "Diêm Vương" cái danh hung ác này càng như giữ thể diện.

Thiệu Kim vỗ vỗ tay, giả vờ phủi bụi mà che giấu mình xấu hổ, "Tôi xem qua cậu đấu chiến, thực không tồi. Người khác đều nói, năm nay cậu là người có hi vọng cạnh tranh siêu tân tinh cùng tôi nhất, tôi thực chờ mong. Nhưng nghe nói cậu không báo danh, khiến tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, tôi sợ lúc đó có người nói tôi thắng chi không võ."

Diệp Tố cảm thấy buồn cười, thân thiện nói: "Tôi cũng xem qua cậu đấu chiến, rất lợi hại." Hắn dùng từ trực tiếp hơn Thiệu Kim nhiều, khiến người ta thực hưởng thụ, "Cậu hoàn toàn xứng đáng làm siêu tân tinh."

Thiệu Kim nhướn mày, có vẻ thực vui vẻ, ngữ khí bình ổn lại, bình tĩnh nói: "Cái này tôi không để ý, người khác nói cứ để người ta nói. Nghe nói cậu là đại học Hoa Đô? Vậy thì tốt, chúng ta sẽ có cơ hội so một hồi, hy vọng cậu đừng để tôi thất vọng."

Diệp Tố không biết hắn nói sẽ có cơ hội so một hồi là ý tứ gì, chỉ có thể hàm hồ mà trả lời. Thiệu Kim được đáp lại, lúc này mới khoe khoang mang theo hài lòng mà rời đi.

Quần chúng vây xem không thấy hai người đối chọi gay gắt liền tỏ vẻ thập phần tiếc nuối, còn có người ý đồ khuyến khích Diệp Tố đi khiêu chiến Thiệu Kim. Diệp Tố còn phải về đi ngủ, nào có rảnh mà nhàn hạ thoải mái vậy, vội vàng cùng Phá Quân chuồn khỏi đại sảnh câu lạc bộ.

Trên đường về sân huấn luyện, Phá Quân bỗng nhiên nói với Diệp Tố, "Cậu có thể đánh thắng Thiệu Kim." Dừng một chút, Phá Quân lại thẹn thùng bổ sung, "Có đôi khi không thể."

Diệp Tố nhoẻn miệng cười, có lẽ tinh thần lực hắn chợt cao chợt thấp cũng khiến Phá Quân buồn bực.

Đêm đó, Diệp Tố thừa dịp hiện tại còn chưa ngủ dậy mà thu thập hành lý, một bên thu thập một bên cảm thấy có chút khổ sở, người chính là như vậy, rơi xuống đất liền mọc rễ, tới đâu cũng lưu lại vướng bận. Những vướng bận đó nối nhau hợp thành cả một đời người.

Buổi chiều ngày hôm sau Diệp Tố mới có thể trở về Hoa Đô tinh, buổi sáng đáp ứng đi xem nhà mới của Phá Quân, Phá Quân còn muốn ở lại Tây Đô tinh nhận Moka huấn luyện.

Nhà mới của Phá Quân nằm cạnh nghĩa địa công cộng, loại đất "không cát tường" này cũng giá rất cao ở Tây Đô tinh tấc đất tấc vàng, còn có nhân viên quan trọng của chính phủ đưa ra ý kiến muốn chuyển dời nghĩa địa công cộng tới vệ tinh, giải phóng mặt bằng. Nhưng đề nghị này lập tức bị đại bộ phận người phản đối, lá rụng về cội là điều nhiều người tín nhiệm.

[Edit] Sau vực thẳm là một cánh đồng hoa - Diệp Trần NiênWhere stories live. Discover now