chap 8. Kí ức ngày ấy

Začít od začátku
                                    

Trong cơn mê man đó, tôi thấy mình được trở về nhà. Tôi nhìn thấy ông tôi đang ngồi nghỉ ngơi nơi phòng khách. Tôi nhìn thấy ba tôi đang đọc báo trên sofa. Tiến vào nhà bếp tôi lại nhìn thấy mẹ tôi đang làm cho tôi món bánh dâu mà tôi yêu thích nhất.

"Seungri à, đến đây nào."

Mẹ đang gọi tôi đấy. Tôi hạnh phúc chạy nhào vào lòng mẹ. Mọi người đều đang ở đây, ở ngôi nhà thân quen của chúng tôi. Có lẽ mọi chuyện vừa qua chỉ là một cơn ác mộng của tôi thôi. Tôi muốn được ở cạnh ông và ba mẹ của tôi, tôi sẽ không đi đâu nữa.

"Seungri."

"Seungri à."

Là ai đang gọi tôi thế?

Giọng nói này vừa lạ lại vừa quen. Tôi... có biết người đó không?

"Tỉnh lại đi Seungri, xin cháu."

Tócc

Cái gì vừa rơi xuống người tôi thế? Là mưa sao? Nhưng tôi đang ở nhà kia mà.

Tay tôi... bỗng dưng cảm thấy thật ấm áp.

Là ai đó đang nắm lấy tay tôi sao?

Nhưng ở đây ngoài mẹ tôi thì còn ai khác đâu chứ?

"Seungri"

Vẫn là giọng nói kì lạ đó. Là ai thế? Làm ơn cho tôi thấy mặt đi.

- Seungri à, mẹ phải đi rồi.

- Mẹ, mẹ đi đâu thế? Con đi cùng mẹ nhé.

- Không được đâu. Seungri à, dù là ở đâu hãy nhớ rằng mẹ sẽ luôn yêu con.

- Con không muốn. Con chỉ cần mẹ thôi.

Tôi òa khóc trong vòng tay mẹ. Tôi không muốn phải rời xa mẹ tôi.

- Seungri ngoan, con trai thì không nên khóc.

- Mẹ ơi.

- Khi nào nhớ mẹ con hãy nhìn lên bầu trời, mẹ sẽ luôn dõi theo Seungri đáng yêu của mẹ.

Mẹ dịu dàng lau nước mắt cho tôi, hôn nhẹ lên trán tôi rồi dần dần tan biến. Mọi thứ xung quanh tôi cũng bắt đầu biến mất, chỉ có bầu trời trong xanh kia vẫn đang chiếu những tia nắng ấm áp xuống cơ thể tôi.

- Mẹ, con hứa với mẹ. Con sẽ sống thật tốt.

-------

Sau đó tôi đã tỉnh lại. Khi các bác sĩ nói rằng ba mẹ tôi đã mất, tôi đau nhưng không khóc vì tôi đã hứa với mẹ sẽ trở nên thật mạnh mẽ. Vào một buổi tối khi nhìn ra cửa sổ tôi đã trông thấy bóng dáng một người đàn ông cao gầy đang đứng dưới gốc cây tử đằng đối diện phòng bệnh của tôi. Người đó hình như cũng đang nhìn lên tôi, vì khoảng cách khá xa nên tôi chẳng thể nhìn rõ gương mặt người ấy.

Thật kì lạ là tôi lại không hề có cảm giác sợ hãi con người xa lạ đó. Chúng tôi cứ đứng nhìn nhau như thế trong một khoảng thời gian và khi người ấy xoay người bước đi tôi đột nhiên lại có một cảm giác rất quen thuộc mà chính tôi cũng không thể lí giải. Tôi chợt nhớ đến bóng lưng của Kwon Jiyong khi rời đi ở nhà tang lễ. Hình ảnh đó cứ hiện lên trong tâm trí tôi và tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại nhớ rõ chi tiết ấy đến thế.

Liệu người ấy có phải là Kwon Jiyong không?

******

Lần tiếp theo tôi gặp Kwon Jiyong là vào năm tôi 11 tuổi. Hắn nói rằng hắn sẽ nhận nuôi tôi. Nghe có buồn cười không cơ chứ. Hắn đã khiến gia đình tôi tan nát và bây giờ lại muốn nhận nuôi tôi? Hắn nhất định là mất trí rồi?

- Tôi sẽ không theo chú.

Tôi dứt khoát trả lời. Làm sao tôi có thể sống cùng với kẻ thù của tôi chứ.

- Vì sao?

- Vì sao ư? Tôi nghĩ chú phải hiểu rõ hơn tôi chứ?

- Cháu thật đúng là trẻ con.

Hắn nhếch mép nhìn tôi, tôi tức giận trừng mắt với hắn

- Một ngày nào đó tôi sẽ khiến chú phải hối hận.

- Cháu nghĩ cháu thắng được tôi sao?

- ....

- Chỉ dựa vào sức của một thằng nhóc như cháu mà cũng đòi trả thù tôi à?

Lại là cái điệu bộ khinh người đó. Tôi giận dữ nắm chặt quyển sách trong tay. Chưa bao giờ tôi muốn mình lớn thật nhanh như lúc này. Khi tôi trưởng thành, tôi nhất định sẽ khiến hắn phải ân hận vì những gì hắn đã nói với tôi ngày hôm nay.

- Hay là chúng ta cược một ván đi. Tôi muốn thử xem tôi và cháu ai sẽ thắng trong cuộc chiến này.

Nhìn hắn tự tin chưa kìa. Nhưng nghĩ lại thì lời đề nghị của hắn cũng không hoàn toàn là bất lợi cho tôi. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, nếu tôi muốn trả thù hắn thì tôi phải nắm được những điểm yếu của hắn.

- Tôi đồng ý.

******

- Khi tôi lớn tôi sẽ lật đổ chú và chiếm lấy công ty này.

Tôi chống cằm nói với Kwon Jiyong khi hắn đang làm việc và hắn vẫn chẳng thèm để tâm đến tôi.

- Chú không lo lắng chút nào ư?

Lúc này Kwon Jiyong mới ngước lên nhìn tôi.

- Tùy cháu.

Tùy tôi sao?

Hắn là quá tự tin vào bản thân mình hay là đã quá coi thường một đứa con nít như tôi vậy?

Trong lúc chờ hắn tôi đã ngủ quên lúc nào không hay. Trong giấc mơ tôi thấy dường như có ai đó đang bế tôi. Là Kwon Jiyong phải không? Tôi muốn vùng khỏi hắn nhưng thật sự lúc này tôi mệt đến chẳng thể mở nổi mắt. Người hắn thật thơm, cảm giác được hắn ôm trong tay cũng thật an toàn và ấm áp, đã lâu lắm rồi mới lại có người ôm tôi như thế. Áp mặt vào lồng ngực người kia, tiếng tim đập trầm ổn của hắn khiến tôi cảm thấy thật an tâm và rồi chẳng mấy chốc tôi lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Giá như ngày hôm đó tôi không thiếp đi, giá như ngày hôm đó hắn đừng ôm tôi, giá như tôi không lưu luyến cảm giác ấm áp kia... thì liệu sau này tôi có thể hận hắn không?

Bầu trời xanh trên caoKde žijí příběhy. Začni objevovat