Cũng phải, chuyện của Ngũ a ca, ta đã sai cận thị ngầm báo cho hoàng hậu. Nàng bây giờ cũng rõ chuyện gì nên rêu rao chuyện gì nên im miệng, ta chỉ là cho nàng nhìn một chút xấu xa trong cung này, có gì mà không được?

Ta vẫy lui cung nhân, nhẹ nhàng vào nội thất.

Cả phòng toàn mùi thuốc. Thập Nhị lẳng lặng nằm trên giường, gò má vốn dĩ có chút mũm mĩm cấp tốc gầy xuống, lộ ra sự yếu ớt mà tái nhợt.

Hài tử sạch sẽ duy nhất trong hoàng cung này... Ta thoáng thở dài, ngồi xuống bên giường.

Cho dù không có cảm tình gì với các hoàng tử, nhưng Thập Nhị, ta lại có tí muốn bảo vệ.

Không chỉ vì thân phận đích tử duy nhất, cũng là vì thứ hào quang thuần khiết ta chưa từng gặp trong mắt hắn.

Nhớ tới các hoàng tử vì hoàng vị mà tranh đấu gay gắt đời trước của ta, hào quang ấy khiến ta trái lại muốn thử bảo vệ sự sạch sẽ này. Chỉ tiếc, lần này ta sai rồi.

Ta không bảo vệ được Thập Nhị cả đời. Cách tốt nhất, là tay cầm tay dạy hắn lớn lên, mãi đến khi hắn có thể một mình đảm đương một phía, cuối cùng, hợp lý thỏa đáng kế thừa đại thống.

Chỉ cần... Hắn không làm ta thất vọng.

Nhớ tới thái tử đời trước được ta ký thác kỳ vọng cao cuối cùng lại hạ chỉ lưu vong, ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Thập Nhị, ánh mắt đen tối không rõ. Cuối cùng, trầm thấp thở dài.

Cái giọng yếu ớt của tiểu hài tử lúc này đột nhiên truyền vào tai, "Hoàng... Hoàng a mã?"

Ta nâng mắt, ngơ ngẩn nhìn cặp lông mi hơi rung động của hài tử vừa tỉnh, và hào quang kinh hỉ hoàn toàn ỷ lại trong đôi mắt ấy. Mãi đến lát sau Thập Nhị không chống được, chìm lại vào giấc ngủ, mới chậm rãi duỗi tay vuốt ve phần trán có chút sốt nhẹ, đáy lòng lạnh bạc bỗng chốc mềm lại.

Trẫm... cho ngươi cơ hội, Thập Nhị. Để trẫm nhìn xem, ngươi phải chăng xứng được với tín nhiệm của trẫm.

Ra Khôn Ninh Cung, Ngũ Ngôn đã an tĩnh đợi ở cửa.

Ta nhìn hắn, không nhanh không chậm tới Ngự Hoa Viên. Ngũ Ngôn lấy khoảng cách nửa bước, lẳng lặng theo sau ta.

"Chỗ Lệnh phi thế nào?"

"Vâng theo lời dặn của hoàng thượng, kẻ hành hình là tay già đời, chỉ mất chừng nửa canh giờ đã kết thúc. Đức công công chịu hình ở Tông Nhân Phủ xong, được bỏ vào rương đưa tới Duyên Hi Cung, nói là lễ vật hoàng thượng ban cho nương nương, để nàng một mình mở ra xem. Có người nói Lệnh phi nương nương liếc mắt một cái, đã hôn mê bất tỉnh. Bây giờ vẫn ốm đau trên giường, thái y đã được gọi tới khám."

"Vậy à?" Ta rất có hứng thú nở nụ cười. Nữ tử có thủ đoạn rắn rết, trong tay không biết dính bao nhiêu máu tươi như vậy, sẽ bị dọa ngất? Phải biết những năm tháng về sau, ta còn trông chờ dùng nàng để giải buồn đâu. "Hai nô tài của Phúc gia thì sao?"

"Hôm qua bọn họ cầu kiến hoàng thượng nhưng không được truyền triệu, bèn ở lại Thục Phương Trai đến tối. Tin tức về Ngũ a ca đã bị phong tỏa, nhưng việc Tiểu Yến Tử chịu trách phạt lại bị Tử Vi nói ra. Huynh đệ Phúc gia ở Thục Phương Trai thương lượng chừng một nén hương, xong vội vã chạy tới Cảnh Dương Cung, nhưng cũng bị thị vệ khách khí đuổi đi."

Tổng Quỳnh Dao Chi Bạo QuânWhere stories live. Discover now