Nghe thấy những tiếng động kỳ quái và những tiếng rên rỉ thở dốc, Sắt Pháp Nhĩ ngượng ngùng che mặt mình nhưng cần cổ và lỗ tai, thậm chí đầu ngón tay đều biến thành màu phấn hồng mê người. Sắt Pháp Nhĩ không dám động đậy, tim đập thình thịch mà lắng nghe, đến khi mấy cái bóng kết thúc thì thở dài một hơi.

Sao bọn chúng lại như vậy chứ? Sắt Pháp Nhĩ oán giận, thế nhưng Sắt Pháp Nhĩ lại thích thường xuyên nghe thấy tiếng người nói chuyện. Thời gian qua lâu, mấy cái bóng không cam lòng phải ở rịt trong sơn động, thế là hẹn nhau tìm đường về nhà. Vì thế Sắt Pháp Nhĩ biết mấy cái bóng này cũng muốn bỏ mình mà đi.

Bọn chúng còn có nhà để về, thật là tốt. Sắt Pháp Nhĩ rất ủ rũ, bản thân chẳng những không có nhà mà cũng chẳng khác gì mấy cái bóng bị cắt xuống đó, không biết mình là ai, từ đâu đến. Từ khi Sắt Pháp Nhĩ có ý thức thì đã ở trong khu rừng này. Viên hồng ngọc trước ngực giúp cho Sắt Pháp Nhĩ theo bản năng biết rằng đây là nguyên hình của mình, trên mặt dây xích bạc có khắc vài chữ nhỏ là tên của Sắt Pháp Nhĩ.

Mới đầu Sắt Pháp Nhĩ không biết, đi bắt chuyện với bọn yêu tinh, muốn trở thành bạn với chúng. Tuy nhóm yêu tinh đều rất lương thiện đáng yêu nhưng ai cũng có khuyết điểm, yêu tinh ở đây vô cùng sùng bái màu xanh lục, vô cùng bài xích những thứ khác. Mà những yêu tinh có pháp lực càng thâm hậu thì lại càng ham hư vinh. Cho nên một kẻ ngoại lai như Sắt Pháp Nhĩ toàn thân đỏ rực như lửa ngoại trừ làn da trắng như tuyết thì tất nhiên là không được chúng yêu tinh hoan nghênh. Không chỉ mỗi lần mở tiệc đều không mời Sắt Pháp Nhĩ mà tới đây lâu như vậy, Sắt Pháp Nhĩ vẫn không có nổi một người bạn.

Sắt Pháp Nhĩ cũng từng thử tìm đường về nhà, đó là lần đầu tiên Sắt Pháp Nhĩ rời khỏi khu rừng. Sắt Pháp Nhĩ cứ đi, đi từ trên núi xuống dưới chân núi, từ trong rừng ra đến bình nguyên, tiến vào thế giới loài người, đi ngang qua một nhà ga thì bèn leo lên một chiếc xe lửa hiện đại, trong xe có những người đang xem báo, những người phụ nữ trong những chiếc váy xinh đẹp, không một ai biết Sắt Pháp Nhĩ là yêu tinh từ trên núi xuống.

Sắt Pháp Nhĩ ngồi ở trong xe lửa, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu lên người Sắt Pháp Nhĩ, Sắt Pháp Nhĩ nhìn thấy một con mèo đang nằm nghỉ ngơi trên sân ga, con mèo đó bỗng nhiên ngẩng đầu, phất phất chân với cái xe lửa đang rời đi.

Trên xe lửa có người đẩy một cái bàn dài đầy bánh ngọt, trên những cái bánh ngọt còn có đính một quả dâu tây thật lớn. Khi đi ngang người Sắt Pháp Nhĩ thì một cái bánh ngọt được nhét vào tay Sắt Pháp Nhĩ. Sắt Pháp Nhĩ chùi bàn tay hơi bẩn lên áo rồi dùng một ngón tay quét một miếng kem bơ bỏ vào miệng, thật là ngon ngọt. Sắt Pháp Nhĩ bèn gói cái bánh lại rồi cất vào tay áo, thứ ngon thì nên để dành.

Xe lửa chạy vào trạm tại một thành phố. Sắt Pháp Nhĩ xuống xe, ngơ ngác nhìn người đến người đi tấp nập. Mọi người đi ngang qua Sắt Pháp Nhĩ, câu chuyện của họ lọt hết vào trong tai, Sắt Pháp Nhĩ có thể nghe thấy được hầu như mọi người đều đang thảo luận chuyện công chúa của quốc vương trong thành này vừa mới chào đời, tại quảng trường trong cung điện sẽ tổ chức một buổi vũ hội long trọng.

Sắt Pháp Nhĩ theo dòng người đi vào một con hẻm nhỏ thì thấy rất nhiều nam nữ xinh đẹp ra ra vào vào một cánh cửa. Sắt Pháp Nhĩ đi qua thì đụng phải một cặp mẹ con vừa bước ra ngoài, Sắt Pháp Nhĩ vội nhường đường cho hai người, cả hai người đều cúi đầu cám ơn.

CẢNH XUÂN TRONG ĐỘNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ