Chương 1: Mẹ ta muốn kết hôn!

18.8K 280 5
                                    

"Cha, mẹ con muốn kết hôn."

"Chúc mẹ con tân hôn hạnh phúc !"

Bạch Lạc Nhân giật mình tỉnh dậy, phía sau cổ, tất cả đều là mồ hôi!!! Tháng nóng nhất của mùa hè còn chưa qua, mỗi sáng sớm đều bị cái nóng làm cho tỉnh lại. Cậu tuỳ tiện dùng tay xoa bóp, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi,

Mở cửa nhà tắm, Bạch Lạc Nhân lười biếng đi tới đứng dưới vòi nước, từng dòng từng dòng nước lạnh lẽo men theo gáy chảy xuống, trong lòng rốt cuộc cũng cảm nhận được chút thoải mái

Bạch Hán Kì, cũng chính là cha Bạch Lạc Nhân, lúc này đang ở ngoài quét sân. Một trượng phu cao mét tám lăm như ông, mỗi ngày ở nhà dọn dẹp phòng ốc, nếu ông xử lí mọi việc gọn gàng ngăn nắp thì chẳng nói làm gì, đằng này lại cố tình làm chẳng ra đâu vào đâu.

Đó là lí do mà Bạch Lạc Nhân vẫn nhìn ông không thuận mắt.

Nước súc miệng lại bị Bạch Lạc Nhân lần nữa nhổ ra, cậu mở vòi, muốn đem bọt trắng xoá sạch sẻ, kết quả nước trong bồn càng ngày càng đầy, nhiều đến nỗi không thể ngăn lại.

Mười phút sau, Bạch Lạc Nhân dùng cây gậy gỗ khều lên từ trong nước một miếng vải cũ, dòng nước rất nhanh theo cái lỗ chảy xuống phía dưới.

"Cha, ngài lại đem quần lót bỏ nhầm vào bồn nước?"

Bạch Hán Kì mới vừa quét đến phân nữa, nghe thấy thế đột nhiên dừng lại, ném cái chổi, đi về phía ban công phơi quần áo. Một người, hai người, ba... đếm đi đếm lại vẫn thiếu một cái quần lót. Không cần phải nói, khẳng định là lúc giặt quần áo đã để rơi, cùng với bột giặt và nước đồng thời trút vào cống thoát nước.

"A~ Đừng ném! Giặt lại liền có thể mặc!"

Bạch Lạc Nhân tức giận đến chóp mũi đều đổ mồ hôi, "Được, ngài cứ giữ lại tự mình mặc đi."

Đi ra khỏi nhà, vòng qua một cái ngõ nhỏ, tình cờ gặp phải Dương Mãnh vừa mới ra khỏi cửa.

Dương Mãnh! Tên cùng người khác nhau một trời một vực. Phụ thân hắn khi còn nhỏ đã nổi danh khắp thôn bởi khuôn mặt trắng trẻo, so với con gái lại càng mịn màng hơn. Đáng tiếc, người trong thôn khi dó, phàm là trưởng thành như vậy đều bị người chán ghét. Vì thế phụ thân của Dương Mãnh để cải thiện cái gien này đành ủy khuất chính mình cưới một người vợ "tráng sĩ"! Dương Mãnh được sinh ra, phụ thân đem toàn bộ kì vọng phó thác lên người hắn. Chính vì vậy mới đặt cho hắn cái tên mang hàm ý "Mạnh mẽ".

Đáng tiếc, tên nhóc này từ nhỏ đã theo cha hắn, nhóc con nhà người khác cùng tuổi hắn đã sống ở dưới bùn, trèo lên cây cao,...còn hắn thì trốn trong nhà cắt hoa giấy, thều thùa may vá! Cũng vì chuyện đó mà Dương Mãnh chịu không ít đòn, cha hắn mỗi lần đánh hắn xong, đều tự mình lau nước mắt, sau đó "Nghĩa vô phản cố" mà dẫn y đến từ đường tiếp tục giáo huấn!!!

"Cậu không có tóc?"

Dương Mãnh sờ sờ đỉnh đầu của mình, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một tia buồn bã, "Được rồi, đừng nói nữa, sáng sớm tỉnh lại đã sớm không có."

"Ba cậu đêm qua lại lén cạo cho cậu?"

"Đừng nói lời vô ích, trừ ông ấy ra còn có thể là ai !"

Bạch Lạc Nhân cười một tiến, "Hai ta thật đúng là đồng mệnh tương liên."

Dương Mãnh đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vỗ một cái vào cổ Bạch Lạc Nhân "Ngày hôm qua cậu gọi điện thoại cho tớ, nói tới một nửa liền tắt máy, rốt cuộc là muốn nói với tớ chuyện gì?"

Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, nhàn nhạt trả lời: "Mẹ tớ muốn kết hôn."

Dương Mãnh đột nhiên bị làm cho kinh sợ "Cậu cũng có mẹ?"

Bạch Lạc Nhân hít sâu một hơi, "Cậu nghĩ cha tớ là giun đất hả? Thứ 5 tiết kiệm năng lượng còn thứ 6 là lễ giao phối, tự mình hoàn thành quá trình thụ thai?"

Dương Mãnh cười đến đầu vai run rẩy, "Cậu đừng đùa tớ, tớ nói thật nhé, từ lúc cậu hiểu chuyện đến giờ cậu còn chưa từng gặp mẹ mình!"

"Nói bậy! Năm ngoái mẹ tớ vẫn về nhà, ở lại hơn một tuần, cậu quên rồi sao? Mẹ tớ thường đi nhờ xe nhà cậu!"

"À, tớ nhớ ra rồi, người đó chính là mẹ cậu? Làm sao mà so với cháu gái tớ còn trẻ hơn vậy!"

"Cậu muốn ăn đập phải không?"

"Không phải không phải, cháu gái tớ vừa ra đời một vài ngày nhưng cả khuôn mặt đều tràn đầy nếp nhăn."

"Trẻ con vừa mời sinh đều là như vậy cả."

Dương Mãnh không nói gì, nhìn Bạch Lạc Nhân mặt không thay đổi đi bên cạnh mình, trong suy nghĩ chợt hiện lên vẻ lo lắng "Cậu và hắn là anh em, từ nhỏ cậu đã cùng với cha trải qua những ngày gian khổ. Hiện tại, mẹ cậu lại muốn kết hôn, trong lòng nhất định rất khó chịu!"

"Như vậy nhé, tớ tìm cho cậu một đám người, bảo họ đến hôn lễ của mẹ cậu quậy phá một trận, cậu cảm thấy thế nào?

"Cậu?" Bạch Lạc Nhân bày ra bộ dạng khinh bỉ "Cậu có thể tìm được những người nào? Một đám người mặt trắng hát hí khúc đấu với một đám binh sĩ quân đội?"

"Binh sĩ quân đội?" Gương mặt Dương Mãnh lộ vẻ kinh ngạc "Mẹ cậu rốt cục muốn gả cho ai chứ?"

"Một gã thiếu tướng!"

Dương Mãnh suýt cắn phải đầu lưỡi "Quân...quân hàm cao vậy sao?"

"Nói tiếp đi."

"Nói cái gì?"

"Nói người cậu muốn tìm."

Vẻ tuấn lãng của Dương Mãnh được ánh mặt trời trước mặt như có như không bao phủ, rất nhanh liền trở nên hư ảo.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên dừng bước, yên lặng nhìn Dương Mãnh. Trong đôi mắt to tròn dường như hàm chứa một ngọn lửa đang cố đè nén, có cảm giác sẽ lập tức bùng cháy.

"Không việc gì, cậu nói cho tớ biết, tớ giúp cậu tìm cách"

Dương Mãnh hít sâu một hơi, vẻ mặt lo lắng "Cậu của tớ là người chuyên khóc tang, tớ nhờ cậu tớ mang một đám người đến hôn lễ mẹ cậu vừa khóc vừa la, biến đám cưới thành đám tang, được chứ?...."

"Rất tốt!" Bạch Lạc Nhân lên tiếng cắt đứt lời nói của Dương Mãnh... "Làm sao để liên lạc với người cậu đó?"

"Cậu đừng hại chúng tôi a, chúng tôi chỉ là những người dân bình thường thôi!"

"Cậu yên tâm." Khoé miệng Bạch Lạc Nhân cong lên thành nụ cười đầy gian xảo "Sẽ không liên quan đến cậu của cậu đâu!"

Nhĩ nha thượng ẩn liễuWhere stories live. Discover now