Chương 4: Tái Kiến

Start from the beginning
                                    

''Mộc Lan, sao lại vô lễ như vậy, còn không mau tới bái kiến Lý tướng quân.'' Giọng phụ thân cắt đứt cái nhìn chăm chú của ta.

Ta hành lễ với Lý tướng quân, những ánh mắt lại thủy chung dán trên người nàng.

''Hoa hiền đệ, à không, Hoa hiền muội, quả thật là nữ trung hào kiệt, không kém đấng mày râu. Cởi bỏ chiến bào khoác trên mình bộ y phục màu đỏ, cũng vẫn hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng hơn người thường!'' Lý tướng quân quả thật đã bị kinh ngạc vởi dung nhan của ta trong nữ trang, mỗi câu mỗi ý đều muốn thổi phồng ta.

Những lời nói tiếp theo của Lý tướng quân ta không nghe lọt câu nào, toàn bộ lực chú ý của ta đều đặt trên người nàng, trong lòng há lại để ý đến người khác.

''Mộc Lan tỷ, hay là tỷ đưa muội đến khuê phòng của tỷ ngồi một chút, chúng ta tự ôn chuyện xưa được không?'' Giọng nàng bỗng kéo ta trở về với thực tại.

Ta dẫn nàng đến phòng ta, vừa đóng cửa, ta lập tức ôm nàng vào lòng. Chúng ta ghìm chặt lấy nhau, tựa hồ muốn đem đối phương nhét vào thân thể của mình. Nghe thấy hơi thở quen thuộc của nàng, ta dường như cảm thấy mê muội đến hạnh phúc.

Chúng ta đều không nói gì, tựa hồ như nếu chúng ta nói chuyện thì có thể đánh thức giấc mộng tái kiến này.

Qua hồi lâu, ta nhẹ vươn tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của nàng nói, ''Muội không chịu hảo hảo chiếu cố bản thân.''

Nàng lại chỉ lắc đầu, lệ bất giác tuông rơi. Đúng là nữ tử ưa khóc mà.

Nàng viết xuống lòng bàn tay ta, ''Tư- quân- chi- tâm- thiên- khả- giám" (Lòng mãi nhớ người có trời cao chứng giám)

Không cần tiếp tục nói thêm bất kỳ điều gì, tâm ý của nàng ta hoàn toàn hiểu hết.

Dạ dạ tư quân bất kiến quân, song phương trướng vọng đồng thiên vũ.

(Hàng đêm nhớ người lại không thể gặp người, cho dù cả hai đang đứng dưới cùng một vòm trời)

Ta không thể cho nàng bất kỳ hứa hẹn gì, chỉ có thể trao chọn tấm chân tình này cho nàng.

Ta cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nàng lần nữa, có lẽ vĩnh viễn cũng không thể gặp lại.

Nhìn thân ảnh khi nàng rời đi, cũng chỉ khiến ta tăng thêm một phần đau thương.

Truyện này được đăng tải độc quyền trên bachgiatrang.com (by Esley) vui lòng đăng tải kèm trang nguồn

-Ỷ La-

Không được gặp ''y'' mỗi ngày trôi qua chậm như hơn mười năm, mỗi ngày trải qua đều rất gian nan, giày vò tôi đến tột cùng.

Không được nhìn thấy ''y'' múa kiếm bừng bừng tư thế oai hùng, không được nghe ''y'' đơn giản xướng một vài thi từ, cũng không có cái ôm ôn nhu ấm áp của ''y'', hay những cái nhìn chăm chú đầy ấm áp của ''y'', tôi chỉ có thể kiếm tìm ''y'' trong những mãnh ký ức, trong tưởng tượng trần ngập hết thảy đều là ''y''.

Đây đủ khiến người ta tưởng niệm đến điên cuồng, tôi không thể chịu đựng được.

Cùng một phương thức tôi quấn quít lấy huynh trưởng khiến huynh ấy mang tôi ra chiến trường, lần này tôi cầu huynh trưởng mang tôi đến Hoa gia đa tạ ân cứu mạng của ''y''.

Vì thế, tôi lại một lần nữa được gặp ''y'', người mà hằng đêm tôi đều tưởng niệm.

''Y'' đã thay một bộ y phục màu đỏ, tuy vậy vẫn lộ ra khí khái anh hùng như xưa, ''y'' gầy yếu đi rất nhiều, nhưng lại càng tỏa ra cốt cách thanh kỳ, không hề thua kém bất kỳ vị nam tử nào. Tôi lại không tự chủ được sa vào ánh nhìn chăm chú nhu tình như nước của ''y''.

''Y'' không thể hứa hẹn lần gặp lại tiếp theo của chúng tôi. Tôi đã sớm biết, chúng tôi không có cách nào nắm chặt lấy tay nhau.

Truyện này được đăng tải độc quyền trên bachgiatrang.com (by Esley) vui lòng đăng tải kèm trang nguồn

}R>


[Bách Hợp - Hoàn]Mộc Lan Tân Truyện [Edit]Where stories live. Discover now