Chương 41

Mulai dari awal
                                    

Yên Hồi Nam đột nhiên ho khan, nhíu mày.

Đồng Ngôn hoàn hồn, đưa tay muốn giãn mày chau. Hắn đánh trống lảng đi khi phát hiện, mình vẫn chưa quen lắm với sự thân mật này: "Mấy ngày qua chú bận lắm à? Bao giờ chú về?" Chang cũng đến theo, và nếu chuyến đi này của Yên Hồi Nam cốt vì chúc mừng sinh nhật, Đồng Ngôn sẽ lại càng thấy tội lỗi hơn.

"Đó là tuỳ em quyết định," anh không mở mắt nhưng vẫn chính xác nắm lấy cái tay đương định vuốt mày mình. Yên Hồi Nam nhét tay hắn xuống dưới chăn sưởi ấm. "Vé anh mua là vé open return."

An open return ticket, một câu trả lời quá đỗi lãng mạn làm trái tim Đồng Ngôn xao xuyến. An OPEN RETURN ticket, một ngọn đuốc nhỏ thắp sáng áng mây to.

"Uncle này," hắn cúi người xuống kéo chăn qua đầu, rúc mình vào một nơi trú ẩn an toàn. "Sao chú không hỏi về sinh nhật em?"

Yên Hồi Nam mở mắt ra, ánh nhìn đầy dịu dàng bao dung. "Anh mong một ngày nào đó em sẽ chủ động nói cho anh biết. Và cũng không có gì lạ cả," trông anh rất tự nhiên, khó có thể biết đó là vì an ủi hay là suy nghĩ thực sự của anh. "Rất nhiều người quên mất ngày sinh nhật của mình, trong đó có anh. Anh dành phần lớn thời gian ở nơi làm việc, dù cho đó có là sinh nhật của mình đi chăng nữa." Anh đã nhận được món quà mình hằng muốn vào lần sinh nhật thứ ba mươi. Ngày hôm đó về nhà họ Yên, anh ngỏ với cha mẹ về chuyện sẽ tái lập hôn ước với nhà Đồng, nhưng người kết hôn phải đổi từ cô công chúa thành chàng hoàng tử của họ.

Yên Hồi Nam nhìn Đồng Ngôn, nhìn bạn nhỏ của anh, món quà sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, đang buồn rười rượi về tình cảnh của mình. "Vậy những sinh nhật sau sau sau đó, em sẽ ở bên chú," hắn đưa ra một lời hứa, mặc dầu hôm nay là sinh nhật hắn.

Phải thú thật anh chả thiết tha gì với nó. Nhưng Yên Hồi Nam vẫn cười: "Anh rất mong chờ."

"Vâng," Đồng Ngôn nắm tay anh, như đóng cái mộc cho lần ước hẹn này.

Ngoài cửa sổ mây bay rất thấp, đâu đây vẫn còn những dấu vết của buổi đêm hôm qua. Đồng Ngôn đứng dậy đi kéo rèm, dưới mép quần lót mỏng in hai dấu tay đo đỏ.

Một cách thật bất ngờ, bầu trời bị che phủ, không gian tối đến mức khiến người ta có thoáng nhầm lẫn giữa ngày và đêm. "Chú ngủ một giấc đi," hắn ngồi dựa ra sau, cúi nhìn kẻ tạo dấu ấn trên mông mình.

"Còn Ngôn Ngôn thì sao?" Yên Hồi Nam hỏi.

Đồng Ngôn lắc đầu. Hắn có một đôi mắt như hạt thuỷ tinh, bề ngoài thì gai góc mà bên trong tinh khôi sáng ngần.

"Anh thức với em," Yên Hồi Nam hơi ngồi dậy, vòng tay ôm eo hắn.

Đồng Ngôn không biết, rằng mắt mình đang nói: Hãy nói yêu em đi chú.

Anh vuốt dọc sống lưng Đồng Ngôn, rồi xoa tới gáy hắn. Anh cúi đầu xuống để hai chóp mũi họ chạm nhau.

Đồng Ngôn nhắm mắt lại, để mặc Yên Hồi Nam hôn lên hàng mày hàng mi của mình. Đó là một quá trình dài dằng dặc cho đến khi tay hắn run, cho đến khi tim hắn bắt đầu nhức nhối. "Chị em có thể đang không vui," hắn khẽ nói. "Em cảm nhận được điều đó."

(end). biển khát - nhất chỉ hoài dãTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang