CHƯƠNG 25: Sao anh lại thích bắt nạt thư ký Diệp thế

Începe de la început
                                    

Tần Dịch đưa ra tối hậu thư: "Buông ra."

Diệp Thu Đồng run rẩy bỏ tay ra, Tần Dịch vừa thoát khỏi anh, lập tức xoay người đi về.

Diệp Thu Đồng sợ chết khiếp, Tạ Phi Triết và Nhan Phái vừa bước vào phòng nên không nhìn thấy.

Nhưng Diệp Thu Đồng không dám ngăn cản Tần Dịch, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi vào lại phòng, Tần Dịch đi vào hội trường tìm một người, Diệp Thu Đồng không biết người đó là ai, nhưng nhìn thấy người kia đang ở bên cạnh Chu Chính Hoa, hình như là bạn tâm giao của ngài Chu.

Người đàn ông trò chuyện với Tần Dịch một lúc rồi nhanh chóng gọi nhân viên bảo vệ trong bữa tiệc.

Diệp Thu Đồng từ xa nhìn Tần Dịch, một lát sau, trong đại sảnh bên ngoài truyền đến một chấn động nhỏ, Diệp Thu Đồng lơ đãng liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy Tạ Phi Triết cùng Nhan Phái vừa vào sảnh chính đã được mời ra ngoài.

Diệp Thu Đồng không để ý tới điều đó, quay đầu lại, khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Dịch, cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Tần Dịch cũng không nói thêm một lời nào với Diệp Thu Đồng.

Tiệc xong, Tần Dịch sải bước đi về phía chiếc xe sang trọng của mình, chuẩn bị rời đi.

Khi Tần Dịch mở cửa xe, Diệp Thu Đồng cuối cùng cũng lấy hết can đảm, bước tới nói: "Chủ tịch Tần, tôi thật bốc đồng, nhưng tôi chỉ muốn chọc giận hai tên cặn bã đó. Chuyện tối nay xin anh đừng để trong lòng."

Tần Dịch một tay đặt lên cửa xe, nghiêng đầu nhìn đầu Diệp Thu Đồng cúi đến độ gần như rơi xuống đất, giễu cợt nói: "Cậu coi tôi là công cụ hình người à?"

Diệp Thu Đồng sợ tới mức không dám lên tiếng, hoảng sợ nói: "Tôi không phải ý đó..."

Tần Dịch không muốn nghe lời của anh, hỏi anh một câu: "Hy vọng sau này có thể tiếp xúc nhiều hơn với chuyện của công ty?"

"Cậu không muốn dính dáng gì tới chuyện riêng tư của tôi nữa à?"

"Không phải cậu không muốn người khác cho rằng cậu dựa vào mặt mũi mới có được chức vị sao?"

Mỗi lần Tần Dịch nói cái gì, Diệp Thu Đồng đầu lại hơi cúi xuống, cuối cùng suýt chút nữa nằm trên mặt đất.

Khóe miệng Tần Dịch giật giật nói: "Được lắm, kiêu căng tự mãn như vậy thì đúng là làm người khác nhìn bằng con mắt khác."

Nói xong, hắn lên xe chuẩn bị rời đi, Diệp Thu Đồng giãy giụa lần cuối, tuyệt vọng ngẩng đầu lên nói: "Anh Tần, xin anh đưa quần áo cho tôi, tôi sẽ giặt giúp anh hoặc đền bù cho anh."

Tần Dịch nhìn anh như kẻ ngốc, hắn vung tay, đóng sầm cửa xe lại, xe lao đi trước mặt Diệp Thu Đồng.

Lần này thậm chí còn từ chối đề nghị ném rác hộ của anh, Diệp Thu Đồng tuyệt vọng nhìn ống xả xe và nghẹn ngào trong lòng.

Bệ hạ, nghe nô tì... Không đúng, nghe vi thần giải thích..

Nhưng hoàng đế không nghe thấy giọng nói của anh, Diệp Thu Đồng chỉ có thể tuyệt vọng gọi taxi trở về khách sạn.

THƯ KÝ DIỆP LẠI NÓI XẤU TÔIUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum