Đến khi phát hiện cửa bị khóa, Phương Tiểu Bảo hoang mang nhìn khắp lượt, tin nhắn trong điện thoại đơn giản, dễ hiểu- "Đợi anh về, mệt thì ngủ thêm một chút. Thức ăn trong tủ lạnh. Đừng suy nghĩ linh tinh". Cậu thừ ra trong một chốc, đến khi phát hiện chuyện không đúng thì đã thấy cửa khóa trái. Cửa khóa thật ra cũng chỉ là một thông điệp cảnh báo, đương nhiên Lý Liên Hoa không dại khờ nghĩ có thể khóa trái đứa nhỏ hai năm qua sống trong lòng địch bằng một cửa khóa nhà, cái y chân chính dùng để khóa, chính là hai chữ "sư phụ" trên miệng đứa nhỏ. Thế nhưng, lần này thì Lý Liên Hoa thật sự đoán sai.

******************

Khi anh mệt mỏi bước ra từ phòng của Cục trưởng cảnh sát, giải quyết hết những dây mơ rể má thì đã là sáng ngày hôm sau. Cục trưởng cảnh sát nhìn thanh niên chỉ cần chờ một dịp danh chính ngôn thuận là có thể thăng lên hàng sỹ quan cao cấp, nay không một cái chau mày hay chớp mắt, đạp đổ hết tất cả tương lai của mình mà không biết nên vui hay hơn buồn. Hay như y nói: "Có những thứ không phải là có dám hay không, mà chính là có đáng hay không?". Vừa quay trở về phòng làm việc, y đã nghe cấp dưới báo cáo lại, Dã Lang đi tự thú. Lý Liên Hoa thực sự chỉ muốn lấy cây đập vô đầu cho mình bất tỉnh nhân sự để khỏi bị đứa nhỏ chọc tức đến chết này, nhưng tất cả cũng chỉ đổi lại bằng tiếng thở dài- "Biết rồi!"

Bước vào phòng lấy khẩu cung, Phương Tiểu Bảo đến cả đầu tóc cũng chưa kịp chải, chân vẫn mang đôi dép đi trong nhà, nhìn là biết trực tiếp lao từ nhà đến đây, một chút cũng không dừng lại suy nghĩ. Tiếng động cửa khiến nó ngẩng lên, thấy y bước vào, ánh mắt né tránh cúi xuống, ghìm chặt xuống mặt bàn inox trước mặt. Y hừ lạnh, quăng mạnh tập hồ sơ xuống bàn đánh thình một tiếng, không ngạc nhiên thấy cậu nhóc khẽ giật mình, sau đó ngoan ngoan đứng lên, cúi gập người xuống

- Xin lỗi sư phụ!

Không nghe y đáp lời, đứa nhỏ thật sự không dám ngước lên, cứ đứng như vậy, mồ hôi tong tong nhỏ xuống đất lạnh. Y nhìn nó chật vật giữ nguyên tư thế, Lý Liên Hoa cũng chỉ nhàn nhạt cười. Y tự hỏi không biết y tức giận nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn. Đến khi thực sự chịu không nổi, mạch máu ở thái dương không ngừng co thắt, Phương Tiểu Bảo dứt khoát cong chân quỳ xuống.

- Đứng dậy, về nhà rồi nói!

- Sư phụ- Đứa nhỏ ngước đầu lên nhìn y, vành mắt đỏ bầng bật

- Đứng lên, hay cậu muốn ở lại đây thì tùy, tôi không có ý kiến- Lý Liên Hoa không chờ đứa nhỏ tiêu hóa hết số lượng thông tin cực đại trong câu nói này, thì đã quay người bỏ đi. Cửa đóng rầm trước mặt Phương Tiểu Bảo, khiến cậu sực tĩnh, ba chân bốn cẳng từ dưới đất mò lên, lồm cồm chạy theo Lý Liên Hoa, dọc đường ra khỏi sở cảnh sát không còn nhìn thấy ánh mắt thù địch, tất cả đều nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, có người còn thân thiết vỗ vai, nói một câu "Vất vả rồi!". Tuy láng máng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu không dám chậm lại nhịp nào, chỉ kịp lao vào xe của Lý Liên Hoa, ren rén đóng cửa phụ lái. Vừa cài xong dây an toàn đã nghe y nói

- Bước xuống, tôi và cậu thì có quan hệ gì!

- Sư phụ đừng giận, Tiểu Bảo xuống xe, sư phụ đừng nói những lời như vậy! Em... em- Phương Tiểu Bảo nhanh chóng xuống xe, đóng cửa lại, cúi gập người chào y. Y làm như không thấy, lăn bánh, bỏ lại đứa nhỏ chôn chân tại chỗ, sau đó dứt khoát bắt một chiếc taxi, hướng về ngôi nhà quen thuộc.

Khóa cửa bị phá vẫn còn treo lủng lẳng ở ổ khóa, Lý Liên Hoa không khách sáo vất nó xuống trước cửa, khiến đứa nhỏ khi bước qua thấy lạnh hết sống lưng. Lúc gấp thì làm việc không suy nghĩ, nó biết không nên, nhưng không thể không làm. Khép cánh cửa sau lưng, Phương Tiểu Bảo ngoan ngoãn đi đến góc thư phòng, rót ly trà nóng, cúi người đưa đến người trước mặt

- Sư phụ, đừng giận, uống ly trà này, có được không?

Lý Liên Hoa nhìn nó, đôi mắt vốn dĩ rất tình cảm của y thu hẹp lại thành một ánh nhìn lạnh lẽo

- Được, tất nhiên là được!

Phương Tiểu Bảo không ngờ mọi chuyện qua dễ dàng như vậy, cậu hớn hở ngẩng đầu, ánh mắt treo veo nhìn y

- Cứ coi như đây là ly trà từ biệt. Từ nay ta và cậu không còn quan hệ gì nữa!

Sư phụ, uống ly trà này, có được không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ