Chu Thuật Hoài nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Mẹ sao rồi?"

Tư Vân: “Rất tốt, nhưng bác sĩ nói phải nằm viện quan sát một thời gian.”

Chu Thuật Hoài gật đầu, tiến lên đưa túi trái cây cho cô: “Đưa cái ly cho tôi, để tôi đi lấy cho.”

Tư Vân không từ chối, nhận lấy túi, lại đưa ly cho anh: “Này.”

Đầu ngón tay hai người chạm vào, anh nhìn cô nhiều hơn một cái.

Vẻ mặt Tư Vân bình tĩnh, đã không còn là người vừa chạm tay đã đỏ mặt.

Cô đi vào phòng bệnh.

Chu Thuật Hoài đứng tại chỗ hai giây, nhìn bóng lưng cô trong chốc lát, đột nhiên nhếch môi cười khẽ, lập tức quay đầu đi múc nước.

Hôm nay anh ăn mặc không giống thường ngày, cuối cùng cũng không phải áo ba lỗ trắng.

Đồng hồ đeo trên tay, đặc biệt nổi bật.

Thân hình cao lớn đứng ở thủy phòng lấy nước nóng, lúc hơi cụp mắt xuống, mặt mày lạnh lùng lạnh lùng, sườn mặt rõ ràng.

Khiến cho người chung quanh cùng y tá đều nhìn anh nhiều hơn vài lần.

“Ai, anh bạn trẻ, tôi nhớ anh rồi. Người hôm qua cãi nhau với người khác là em gái của anh à? Cô ấy trông rất điển hình và cũng rất dũng cảm. Nếu là người khác, sẽ không có dũng khí này.”

Chu Thuật Hoài quay người lại, đó là một bà già mặc đồ bệnh viện đang ngồi nhều chuyện, mỉm cười nhìn anh.

Trong tay như cây khô cầm một cái chén, run run rẩy rẩy.

Chu Thuật Hoài nhường ra vị trí: “Cô ấy rất dũng cảm.”

Dù sao chuyện như vậy, ở trong thôn kỳ thật thấy cũng nhiều.

Nhưng dám làm như vậy, chỉ có một mình cô.
Đừng nói người khác, Chu Thuật Hoài cũng khá giật mình.

Đương nhiên, anh cũng đồng ý với quyết định của Tư Vân.

Trước sự chú ý của mọi người tò mò nhìn qua, Chu Thuật Hoài lại nói: “Nhưng mà, cô ấy không phải em gái tôi, mà là vợ tôi.”

Nói xong, anh rời khỏi phòng nước bất chấp vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người.

Cũng đúng, Chu Thuật Hoài dù thế nào cũng đã ba mươi, dáng dấp cao lớn, thành thục ổn trọng.

Mà Tư Vân lại bất quá mười tám tuổi, chính là tuổi trẻ xinh đẹp, nhìn cũng không lớn, cả người đều xinh đẹp.

Ai cũng sẽ không tin cô và Chu Thuật Hoài là quan hệ vợ chồng.


Chu Thuật Hoài vào phòng bệnh.

Tư Vân đang bóc quýt, nói chuyện với mẹ Lâm.
Tiếng nói uyển chuyển.

Cô ngồi thẳng, dáng người duyên dáng, sườn mặt tinh xảo.

Lông mi thon dài thỉnh thoảng rung động.
Như là con bướm.

Cha Lâm tựa vào ghế ở bên cạnh nghỉ ngơi, Chu Tuệ Tuệ đã bị đuổi về.

Bệnh viện này không lớn, mỗi ngày bệnh nhân tới đều nhiều, vốn không có chỗ, cho nên người nhà đi cùng cũng rất mệt mỏi.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Where stories live. Discover now