Chương 35: Tại sao phải chạy

Bắt đầu từ đầu
                                    

"Công chúa!"

Tạ Thanh lập tức ôm lấy nàng. Dao Anh nằm trong ngực hắn, cả người phát run, liên tiếp ọc ra mấy ngụm máu.

Thân binh đưa túi nước đến, Tạ Thanh đút Dao Anh uống mấy ngụm, luống cuống dùng tay áo lau tơ máu bên môi nàng, lại sợ nàng bị thương bèn rút tay áo trong, nhẹ lau sạch cằm nàng.

Dao Anh nghỉ một lúc, giãy dụa đứng dậy, tựa vào lưng ngựa, thở hổn hển mấy hơi: "Không thể chậm trễ... Một khắc cũng không thể chậm trễ..."

Biệt Mộc Thiếp xuất phát sớm hơn nàng một ngày, nàng sợ không kịp.

Dao Anh liếc nhìn mấy thân binh.

"Các ngươi... theo sau... Mỗi hướng đều phải có người báo tin... ai đến bình an trước nhất, lập tức chạy từng quan khẩu báo tin!"

Các thân binh rưng rưng vâng dạ, ôm quyền từ biệt nàng lên lưng ngựa, thúc ngựa quay người, nhanh chóng đuổi theo nhiều hướng khác nhau.

Móng ngựa lộc cộc, tuyết đọng hòa với bùn đất bay lên đầy trời.

Cuối cùng bên cạnh Dao Anh chỉ còn lại hơn mười hộ vệ, Tạ Thanh rút trường đao, nghiêm mặt nói: "Không thể phái người đi nữa! Công chúa, bên cạnh người giờ chỉ còn mỗi bọn tôi! Truy binh Diệp Lỗ lúc nào cũng có thể đuổi theo!"

Dao Anh nằm trên lưng ngựa, đau thương cười: "A Thanh... Dù bên cạnh ta có thêm hay bớt đi một hộ vệ... cũng vậy..."

Người Diệp Lỗ sẽ đuổi theo không kịp, lúc Biệt Mộc Thiếp giật dây Đại Vương tử tru sát Khả Hãn Diệp Lỗ, các dũng sĩ trung thành với Lão Khả Hãn và các anh em của gã, Diệp Lỗ đã bị hủy diệt.

Không, phải nói ngay từ giây phút Biệt Mộc Thiếp trở thành nghĩa tử của Khả Hãn Diệp Lỗ, bộ lạc Diệp Lỗ đã thành thức ăn trong mâm của Biệt Mộc Thiếp.

Trước đó nàng còn nghĩ nguyên nhân Diệp Lỗ một đêm hủy diệt là vì sự tham lam của Đại Vương tử. Giờ nàng mới hiểu, không chỉ bộ lạc Diệp Lỗ mà toàn bộ bộ tộc Hà Lũng đều diệt vong trong một đêm.

Không ai trốn thoát.

"Ta trốn không thoát." Dao Anh nhắm mắt, "Y đã xem là ta là con mồi của mình, ta trốn không thoát."

Con trai của Ưng, cháu của Sói, ngắn ngủi mấy năm như cuồng phong quét sạch toàn bộ thảo nguyên Kim trướng Bắc Nhung, độc bá Tây Bắc hơn một trăm năm, tuần tự diệt Vương Đình, Trung Nguyên, Phật Lâm, thế lực kéo dài từ Đông sang Tây, xa đến Hắc Hải, khiến đàn ông từ Đông sang Tây vô số quốc gia run sợ, có một đôi đồng tử màu vàng nhạt.

Biệt Mộc Thiếp chính là Hải Đô A Lăng.

Đó là thủ lĩnh Bắc Nhung mà sau khi Đàm Ma La Già Tây Vực và Lý Huyền Trinh Trung Nguyên chết đi không còn địch thủ, một bạo quân lấy giết người làm vui, dẫn thiết kỵ khiến Trung Nguyên không thái bình nổi đến đời thứ ba lại một lần nữa rực trong chiến hỏa, vô tình tàn phá dân chúng Trung Nguyên.

Dao Anh trốn không thoát lòng bàn tay y. Nhưng nàng vẫn phải liều mạng trốn.

Không chỉ như thế, nàng còn không biết tự lượng sức mình, châu chấu đá xe, muốn lấy chút lực nhỏ bé yếu ớt ngăn cản kế hoạch của Hải Đô A Lăng.

Nàng không lãnh binh đánh trận, không biết việc quân hay bày trận, nàng chỉ là một cô gái nhỏ yếu, bên cạnh chỉ có mười mấy thân binh, nàng không cách nào ngăn cản Hải Đô A Lăng.

Vậy hãy để người có thể ngăn cản y đi ngăn cản!

Trung Nguyên là đất tổ, là quê hương nàng, nơi đó có mẹ nàng, anh trai nàng, có vô số dân chúng bình thường giống như nàng khát vọng thái bình, có người xa lạ từng đưa tay kéo nàng khi nàng lâm vào nguy hiểm.

Nguyện thời hòa tuế phong, hà thanh hải yến.*

Nguyện giang sơn như vẽ, thái bình yên vui.

*hòa bình giàu có non xanh nước biếc.

Thái bình của Trung Nguyên là mấy vạn anh liệt đổi lấy, là từng nghĩa sĩ ý chí mang thiên hạ như Tạ Vô Lượng đổi lấy, không thể mới nhanh như vậy bị giẫm đạp, bị phá hủy.

Nàng còn muốn trở về, muốn đoàn tụ với anh trai.

Dao Anh thở gấp, tiếp tục chỉ huy thân binh: "Các ngươi cũng đi Kim Thành... Hải Đô A Lăng chắc chắn đã phong tỏa con đường quan trọng Đông Tây... Các ngươi trên đường phải chú ý che giấu tung tích... Ra roi thúc ngựa... Không thể trì hoãn..."

Đám thân binh nhìn nhau, còn chưa kịp nói gì, mí mắt Dao Anh ngày càng nặng, người chao đảo, sắp rớt xuống ngựa.

Tạ Thanh xông tới trước, đạp yên ngựa, ôm lấy Dao Anh.

Dao Anh mê man, giật giật ống tay áo y: "Đi Lương Châu... Nói cho... Nói cho Lý Huyền Trinh... Hải Đô A Lăng tới..."

Tạ Thanh trầm thấp ừm đáp, "Công chúa, người đã phái đi rất nhiều người, sẽ có người tìm được Thái tử."

Từ một khắc gã đàn ông có tên Biệt Mộc Thiếp rời bộ lạc, công chúa đã bắt đầu nghĩ trăm phương ngàn kế đưa tin, tất cả biện pháp có thể nghĩ tới người đều dùng.

Giờ đây, người nên nghĩ một chút cho tình cảnh chính mình.

Dao Anh hơi thở yếu ớt, hôn mê bất tỉnh. Nửa tháng nay người dường như không chợp mắt, cả đêm qua chạy liên tục, người chịu không nổi khổ cực thế này.

Tạ Thanh cúi đầu, mở áo choàng, rón rén bọc lấy Dao Anh.

Y nhìn đám thân binh còn lại: "Ngoại trừ người Diệp Lỗ, sau lưng chúng ta không biết có bao nhiêu lính Bắc Nhung, phía Đông cũng có thể đã bị phong tỏa... Lui không thể lui, con đường phía trước đầy gian nguy, chúng ta phải đối mặt không phải là một bộ lạc, một đám dũng sĩ, mà là quân đội mấy vạn người, kỵ binh quét ngang thảo nguyên, các ngươi có thể tự tìm đường riêng cho mình."

Các thân binh nắm chặt hai quyền, cả giận: "Chả nhẽ có mỗi Tạ Thanh ngươi có lòng trung can nghĩa đảm à! Bọn ta sẽ không bỏ rơi công chúa! Cùng lắm thì chết!"

"Đúng! Chúng ta từng thề, bảo vệ công chúa, chết muôn lần không từ, muốn đi thì ngươi đi!"

"Rất tốt." Tạ Thanh nhẹ gật đầu, bọc Dao Anh sâu trong áo bào tránh gió lạnh thổi tới, "Chúng ta đưa công chúa về Trung Nguyên."

Dù cho đối mặt với bao nhiêu quân địch, phải đi qua bao nhiêu trắc trở.

Y muốn đưa công chúa về nhà.

Các thân binh yên lặng trèo lên lưng ngựa, đi theo sau lưng Tạ Thanh.

Cánh đồng tuyết mênh mông vô tận, cuồng phong gầm thét.

Họ hộ tống Thất công chúa ngủ say, đạp lên con đường đi về phía Đông.

Nguyệt Minh Thiên LýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ