Bạch Cảnh nhìn thực đơn trên màn hình ánh sáng, một món tùy tiện bên trên đều có giá ba năm nghìn tinh tệ, thậm chí còn có giá mấy chục nghìn tinh tệ, giá cao đến thái quá.

Hai người đã chọn năm sáu món ăn, cậu chỉ tượng trưng gọi một phần măng xào rồi đặt lại.

Khi những món ăn đẹp mắt bày trên chiếc đĩa tinh xảo được bê lên, Bạch Cảnh càng cảm thấy đắt đỏ.

Mỗi đĩa đựng đồ ăn đều rất lộng lẫy, xung quanh được khảm một tầng viền vàng, bên trong điêu khắc một vài tác phẩm mỹ lệ, trạm trổ tinh mỹ, nhân vật sinh động.

Nhưng đồ ăn lại chỉ chiếm khoảng 1/3 giữa đĩa, phân lượng cực ít.

Bạch Cảnh và An Ca đều là lần đầu tiên tới nơi này, Kim Mậu là lần thứ hai, từ khi còn nhỏ đã tới một lần sau đó liền nhớ mãi không quên, cái loại hương vị tuyệt vời đó khiến cậu cho tới giờ vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Thấy ha người chưa động đũa, Kim Mậu thúc giục nói: "Các cậu đừng thấy ít, hương vị rất tuyệt đấy, mau nếm thử."

Nói xong, cậu ta dẫn đầu gắp một miếng thịt bò cà ri cho vào miệng.

Thịt bò tràn ngập mùi thơm cà ri đặc trưng, nước súp đậm đà, rất dai, nhưng không biết vì sao cậu ta lại cảm thấy hương vị cà ri có chút nồng, mất đi mùi vị của thịt bò, hoàn toàn kém xa cái bát mà Bạch Cảnh cho cậu ta trong lớp đào tạo.

!!

"Anh Cảnh, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu hậu duệ của vị đầu bếp địa cầu cổ nào đó không?"

Kim Mậu vẻ mặt tan nát nhìn Bạch Cảnh: "Cậu thật quá mạnh, có thể cùng đứng đầu với Đỗ Tinh Vũ trong kỳ thi, ngay cả nấu ăn cũng có thể vượt qua một trong ba nhà hàng đứng đầu đế quốc!"

Bạch Cảnh: "......Ăn cơm."

Kim Mậu ăn một lát tiếp tục nói: "Anh Cảnh, nếu chúng ta không thể trở thành đổ thạch sư có danh vọng, cậu với tôi cùng nhau mở nhà hàng đi."

Bạch Cảnh: "......Tôi ăn xong rồi."

Hai người trợn mắt há hốc mồm nhìn cái đĩa trụi lủi bên tay phải Bạch Cảnh, cảm thấy khiếp sợ vì tốc độ của cậu.

Quẹt thẻ xong, trong mắt Kim Mậu lộ ra hưng phấn: "Các cậu buổi chiều có bận không, có muốn đi tới phố Đổ thạch xem thử không. Mao liêu ở đó rẻ hơn ở mấy khu mao liêu lớn của Cố thị rất nhiều, rất thích hợp với những tay mới như chúng ta."

Bạch Cảnh cùng An Ca đều không phản đối, vì thế hai người cưỡi xe huyền phù màu trắng của Kim Mậu, đi tới phố Đổ thạch có chút hẻo lánh.

Vị trí của phố Đổ thạch cách khá xa trung tâm thành phố, cho dù ba người cưỡi huyền phù tốc độ cực nhanh cũng phải mất hơn nửa tiếng.

Khác với đại sảnh sáng đến độ có thể soi gương của khu mao liêu Cố thị, nơi này là một con đường vô cùng rộng lớn, rộng khoảng bảy tám chục mét, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối.

Hai bên đường ngoài một vài cửa hàng chính quy ra, còn có rất nhiều quầy hàng lớn lớn bé bé.

Các chủ quán trực tiếp dùng loại vải có độ bền chắc dựng thành lều, trên đất trải mấy tấm thảm nửa cũ nửa mới, bên trên bày rải rác mấy chục khối mao liêu, có chút giống với hàng vỉa hè ở địa cầu cổ, rất tùy ý.

EDIT- THẦN CẤP ĐỔ THẠCH SƯ - ĐÀN U TRÚC MỘNGWhere stories live. Discover now