Not a ghost story.

163 22 19
                                    

Tôi vẫn còn nhớ, mỗi lần ba đứa tôi hẹn gặp nhau nơi cây gạo đầu làng, thằng bé Bắc lúc nào cũng phải leo đến gần sát ngọn cây.

Sơn lắc đầu trìu mến khi nhìn Bắc nhanh nhảu đánh đu lên chiếc cành thấp nhất hướng về phía mặt trời lặn. Chỉ trong thoáng chốc, hai chân Bắc đã đặt lên đó, và rồi bằng những động tác nhịp nhàng và thuần thục đến không tưởng, nó lần hồi trèo qua những cành nhánh, những mấu gỗ và, trước khi chúng tôi kịp dặn nó phải cẩn thận, nó đã vắt vẻo cách chúng tôi một quãng xa. Bắc cười khanh khách, anh Khang anh Sơn lên đây với em đi, ở trên này nhìn được cả thế giới, đâu đâu cũng thu cả vào tầm mắt mình. Rồi nó vươn người, ngắt những chiếc lá xanh, hoặc những bông hoa gạo đỏ tươi nếu thời gian là tháng ba, thả xuống chỗ tôi và Sơn đang đứng. Sơn thường cố đuổi theo những chiếc lá mà Bắc thả rơi, còn tôi chỉ đứng chôn chân chờ hoa gạo. Trước khi đáp xuống mặt đất, từng bông hoa gạo xoay tròn, xoay tít, nom xa như một ngọn lửa cháy bập bùng.

Với tôi, Bắc giống như một chú sóc nhỏ. Chỉ có loài sóc mới ham thích trèo cây nhường đó, không phải sao? Nhưng khi tôi nói điều đó với Sơn, Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo, tao thấy thằng bé giống như một con chim nhỏ chờ ngày cất cánh. Tôi ngạc nhiên hỏi vì sao. Sơn chỉ nhún vai.

"Mày không thấy nó muốn bay đến mức nào hay sao?"

Đúng là trong hai đứa lớn bọn tôi, Sơn lúc nào cũng là đứa tinh tế và giỏi quan sát hơn. Trước khi cậu nói với tôi điều đó, tôi ít khi để ý đến ánh mắt khao khát của Bắc khi hướng về phía bầu trời rộng mở, hay cái cổ ngẩng cao, hay đôi cánh tay hơi dang ra khỏi cơ thể khi thằng bé chỉ có một mình trên ngọn cây gạo. Sau đó thì, ánh mắt ấy không lúc nào tôi có thể quên đi.

Thi thoảng, trong im lặng, tôi sẽ nheo mắt ngó lên chỗ Bắc vắt vẻo trên đầu mình. Lưng thằng bé tựa vào thân cây, hai chân vắt chữ ngũ, tay kê sau gáy. Nếu không có những tiếng hát nghêu ngao từ trên cao vọng xuống, thì trông dáng bộ của thằng bé bình yên như thể đang nằm thiu thiu ngủ trên chiếc võng sau nhà vậy. Sau này tôi cứ nghĩ mãi, rằng lúc bấy giờ thay vì để tâm hồn nó thỏa thích bay cao vút trong những mộng tưởng xa vời, tại sao chúng tôi không rủ nó xuống, đưa cho nó mấy quả bàng chúng tôi tha thẩn nhặt được trên đường ra cây gạo, bày mấy trò bắn bi, ô quan, gấp giấy vở làm diều để giữ nó lại mặt đất lâu hơn một chút? Cũng như tôi thường day dứt về cách tôi hay nạt nó, mỗi lần thấy nó phụng phịu vì bị điểm kém hay bị ba mẹ đánh đòn: này, chuyện trẻ con, sao mày phải khóc nhỉ?

Và, mỗi lần nghĩ như vậy, tôi lại vô thức quay qua Sơn tìm sự đồng tình, chỉ để nhận ra, Sơn cũng đi xa mình bao nhiêu năm rồi còn đâu.

─── ・ 。゚☆: *. 🌳 .* :☆゚. ───

Trí óc con người là một thứ gì đó thật khó nắm bắt. Suốt hai mươi năm xa nhau đó, cứ vài ba tháng một lần, tôi lại mơ thấy Sơn. Lạ lùng hơn, trong giấc mơ của tôi, Sơn không bị đóng khung ở độ tuổi mười hai, mà như thể đã lớn lên cùng tôi vậy. Hẳn là cậu vẫn đang lớn lên, đang già đi ở một nơi nào đó tôi chưa từng đặt chân đến thôi, hẳn là cậu cũng đã có sự nghiệp, có gia đình, xây dựng cho mình được một cuộc sống mới. Nhưng tôi không hiểu làm cách nào tôi có thể mường tượng ra gương mặt khi trưởng thành của cậu rõ rệt đến nhường ấy. Có lẽ bởi vì Sơn vẫn luôn là một ông già trong hình hài đứa trẻ, luôn hiểu chuyện, luôn giảng hòa tôi và Bắc khi cần, luôn cười xòa trước những trò nghịch ngợm tinh quái của Bắc cũng như chẳng bao giờ để bụng tính khí thất thường của tôi.

VNF | 'Round the memory treeWhere stories live. Discover now