Cô đưa tay đến lấy một miếng kiwi cho và miệng, ngon đấy; lại ăn thêm miếng thanh long, khoai tây chiên, cánh gà chiên... Tất cả đều ngon đến phát khóc. Thôi, tha thứ cho cậu đi. Tối thiểu còn gọi nhiều món ăn cho cô như vậy, xem như cậu có lương tâm.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất buồn. Cô bị cậu lợi dụng ư? Vì cậu lười cãi cọ với mẹ cậu, không muốn trễ hẹn cũng không muốn bị rầy la, nên lá mặt lá trái đưa cô đến quán karaoke. Cậu coi cô là gì, là bia đỡ đạn à? Trước khi đi gọi một đống đồ ăn xem như hối lộ cô hả?
Aaaaa!
Jisoo vừa ăn ngấu nghiến, vừa tức giận rút tờ hóa đơn dưới đĩa lên xem. Vừa nhìn giá tiền, mắt đã trợn trừng.
Phòng VIP (lớn): 1008 tệ.
Hoa quả (lớn): 588 tệ.
Khoai tây, hành tây chiên giòn (lớn): 388 tệ
Cô vội vàng nhét quả mơ vào miệng, như thấy được một chút áy náy của người nào đó từ đống tiền này vậy. Jisoo rất giỏi an ủi bản thân theo kiểu AQ, để mình dễ chịu đôi chút, tiếp tục ăn ngốn ngấu việt quất, anh đào, rồi gọi bạn cùng phòng đến đây.
Mở điện thoại lên, cô gửi tin trong trò chuyện nhóm: "Các cậu đang làm gì vậy?"
Hà Hoan Hoan gửi lại một tấm ảnh chụp đống bánh xoắn ở quầy bán ven đường, ý là cô ấy vẫn còn ở Thiên Tân.
Khưu Vũ Thần: "Đang ở ngoại ô với ba mẹ mình, toàn là người với người, chen lấn gần chết."
Hạ Nam không trả lời, đoán chừng không xem tin rồi.
Jisoo biết không ai đến được, hụt hẫng chốc lát mới lấy lại tinh thần: "Nào, mình hát cho các cậu nghe."
Khưu Vũ Thần: "Phắn đi, không nghe."
Cô cười khanh khách, chọn một loạt bài, vừa hát vừa thu âm gửi đi, oanh tạc nhóm bạn. Bất kể họ có nghe hay không cô cứ làm bộ như bên kia có người lắng nghe, dù sao cũng hiếm khi càn rỡ một lần.
Hát hết mấy bài, Khưu Vũ Thần gửi tin đến: Chồi ôi, cậu hát hay vậy hả? Đi thi đi cô gái, mình sẽ đi cổ vũ cho cậu."
Hà Hoan Hoan: Mình sẽ làm quản lý cho cậu! Lượm tiền aaaaaa!
Khưu Vũ Thần: Quắn quéo!
Jisoo cười nghiêng ngả trên sô pha. Bên ngoài có người đi ngang, tò mò nhìn cô gái tự chơi tự vui trong khung cảnh mờ tối bên trong qua tấm kính nhỏ.
Jisoo hát nhạc thiếu nhi, trò chuyện qua điện thoại, ăn ăn uống uống thế nên thời gian trôi qua rất nhanh. Qua mười giờ, bạn bè cô trong nhóm đều giải tán, bận chuyện của mình. Cô cũng mệt mỏi, chơi đùa là việc hao tổn sức lực nhất.
Không hát nổi nữa, Jisoo bật nhạc gốc lên, nhoài trên bàn nghe hát. Huyên náo cả đêm, giờ phút này yên tĩnh lại, cả người bao trùm trong trạng thái mệt lử sau cơn hoan lạc. Cô không muốn hát cũng không muốn ăn gì nữa, chỉ nằm ườn ra đó trợn tròn mắt nhìn hư không.
Bên loa vang lên bài hát u sầu: "Em nói em quá cô đơn, cuộc sống trôi qua nhiều vất vả, đã sớm quên mất phải tìm kiếm hạnh phúc thế nào. Quá nhiều gánh nặng đè ép đôi vai thêm bất lực, mỗi khi nhạc tắt chỉ muốn khiêu vũ một mình..." (1)
(1) Bài hát Gập Gềnh của Lương Vịnh Kỳ.
Bất giác một giọt lệ từ khóe mi chảy xuống, Jisoo vội vàng lau đi, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy nhiều, hệt như chuỗi ngọc đứt lìa thi nhau rơi xuống.
Nỗi mỏi mệt, căng thăng và khổ cực đã đè nén trong lòng suốt tháng qua nháy mắt như nước lũ tràn đê. Cô mặc kệ, dứt khoát gục xuống bàn cho chúng tuôn trào.
***
Jisoo được nhân viên phục vụ đánh thức, hỏi han: "Chị hát tiếp không ạ?"
Đầu óc cô mờ mịt, mắt cay xè lấy điện thoại ra xem, đã mười hai giờ rồi.
"Không hát nữa." Cô ngủ gục nên cổ cứng đờ, đứng dậy định đi. Thế mà nhìn lại hoa quả và đồ ăn còn dư lại trên bàn, đau lòng hỏi, "Có thể gói lại mang về không?"
Nhân viên phục vụ nhìn cô kỳ quặc, cuối cùng lẳng lặng đi lấy hộp đóng gói.
Jisoo xách túi thức ăn đi xuống tầng hầm đỗ xe của trung tâm thương mại, tìm lòng vòng một lát mới thấy được chiếc xe màu xanh của Taehyung .
Cậu ngồi trên ghế lái, cánh tay nhàn nhã gác qua cửa xe, ngón tay gõ nhè nhẹ vào cửa. Jisoo lập tức chạy đến, thế nhưng lại phát hiện Mẫn Ân Trúc đang ngồi trên ghế lái phụ, kề sát vào người Taehyung , hai tay vòng qua cổ cậu, chu đôi môi đỏ thắm đòi hôn.
Taehyung mỉm cười cúi đầu hôn phớt lên môi cô ấy. Mẫn Ân Trúc không chịu buông ra, càng dán chặt người cậu hơn, đuổi theo hôn lại cậu.
Jisoo giật mình, thấy Taehyung bị cô nàng hôn dần dần say mê, quấn quýt không rời. Mặt Jisoo nóng bừng như bị lửa đốt, lập tức trốn ra sau cây cột, tim đập thình thịch liên hồi.
Cô còn chưa ổn định lại nhịp tim thì bên kia chiếc xe đã đề máy. Jisoo luống cuống, muốn chạy ra theo bản năng nhưng lại không dám.
Mãi cho đến khi xe đã chạy xa, cô mới lặng lẽ ló đầu ra, đèn đuôi xe màu đó lóe lên cuối con đường, rẽ ngoặt rồi mất hút. Cậu đã quên cô mất rồi.
Còn bảo cô mười hai giờ xuống bãi đỗ xe chờ cậu, đồ dối trá!
***
Ra khỏi trung tâm thương mại, gió khuya ập tới, thổi thốc váy áo và túi xốp trong tay cô. Gió phương Bắc quá lớn, cô vẫn chưa quen được, đi vài bước đã bị thổi đến nản lòng thoái chí.
Jisoo mất hồn lạc vía đi đến trạm tàu điện ngầm, nhưng tàu xe đã sớm nghỉ. Bắt taxi ư? Đắt lắm. Cô đành mở bản đồ trên điện thoại ra xem, đi men theo con phố đêm khuya vắng lặng trở về.
Ánh đèn của những văn phòng công ty và căn hộ trên tòa nhà cao tầng đều tắt ngóm. Đường phố quạnh quẽ, chỉ có đèn đường soi tỏ, thi thoảng có vài chiếc xe lướt qua dưới cầu vượt. Thành phố này rộng lớn đến mức không có ngõ ngách nào mà cô quen thuộc, đi một lát lệ đã rơi đầy mặt.
Điện thoại trong túi rung lên, qua màn nước mắt nhạt nhòa, cô thấy được hai chữ Taehyung nhấp nháy trên màn hình. Trong cơn tức giận, cô ấn mạnh vào nút đỏ cúp máy.
"Cút!"
Nhưng tiếng gào phẫn nộ này có ai nghe đâu, nước mắt ào ạt rơi xuống, cô ngồi thụp ven đường, òa khóc nức nở.
Cảm thấy từ này không hay, không đúng trong trường hợp này.
------
Tồi quá tồi 🖕
YOU ARE READING
[Vsoo] Soosoo !
FanfictionChuyển Ver chưa có sự cho phép của tác giả, xl nhiều ạ ! Kim Taehyung là thiên tài chế tạo robot, còn Kim Jisoo chỉ là một học sinh nghèo vượt khó được bố mẹ cậu chu cấp tiền ăn học. Năm nhất đại học, Kim Jisoo thầm cảm mến chàng trai tài năng ấy, n...
Chap 8
Start from the beginning
![[Vsoo] Soosoo !](https://img.wattpad.com/cover/343353205-64-k848017.jpg)