Rất nhiều người đều thấy một màn này rồi đem lên diễn đàn, ghi Lâm Vũ Chi đối với Đường Hành Thiên yêu đơn thuần chân thành tha thiết thiên chân nhiệt liệt không mong cầu.

Nửa giờ sau, nhà khách của trường.

Lâm Vũ Chi cùng Đường Hành Thiên hoàn toàn mất đi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lúc trước như lao tới chiến trường, gục đầu xuống, ngồi trước bàn, không nói một lời.

Mạc Hạ cầm chén trà, thở dài, "Các con nếu đã quyết định, chúng ta cũng sẽ không quá phản đối."

Sẽ không quá phản đối, nhưng phản đối vẫn phải có.

Sau đó, Mạc Hạ nói với Đường Hành Thiên nói, "Ta không biết con thích Lâm Vũ Chi bao nhiêu, Lâm Vũ Chi này, chưa bao giờ phải chịu đựng nhiều từ khi còn nhỏ, trong mắt nó, chơi thua là đau khổ, không cướp được đôi giày yêu thích là đau khổ, khó khăn lớn nhất mà nó phải chịu là vào năm cuối trung học, một năm mỗi ngày chỉ ngủ sáu tiếng."

"Chúng tôi, ba nó và tôi, kỳ thật không muốn nó học y, nhưng dù sao cũng phải có người học đúng hay không? Con trai chúng tôi cũng không phải ngoại lệ, Chúng tôi hy vọng rằng người bạn đời tương lai của nó ít nhất sẽ không làm cùng ngành. Cả hai chúng tôi đều làm trong ngành này, giống như ba tôi và tôi. Vào đêm tân hôn, chúng tôi ở trong phòng phẫu thuật. Khi tôi sinh Lâm Vũ Chi ba nó cũng ở trong phòng phẫu thuật. Ông ngoại Lâm Vũ Chi bị xuất huyết não. Tôi là bác sĩ chăm sóc của ba tôi, và tôi đã thực hiện ca phẫu thuật cho ông ấy ..."

Giọng Mạc Hạ có chút khàn khàn, "Tôi rất sợ thay Lâm Vũ Chi, Chi chi tương lai cũng sẽ phải vất vả, cho nên tôi hy vọng một nữa tương lai của nó có thể có nhiều thời gian chăm sóc nó, tôi vẫn luôn hy vọng như vậy, những công tác vất vả không ai hiểu đó, cứ để Chi Chi làm là được rồi..."

"Mặc dù cháu vẫn chưa trưởng thành nhưng tôi tin rằng cháu sẽ trở thành một bác sĩ rất giỏi trong tương lai."

Đường Hành Thiên giương mắt, ấp úng nói, "Dì....."

Hồi cấp ba cậu cùng cha mẹ đến bệnh viện chúng tôi đúng không?" Thấy Đường Hành Thiên do dự gật đầu, Mặc Hạ nói tiếp: "Tôi có ấn tượng với cậu, cậu là một cậu bé rất có trách nhiệm."

Tay Đường Hành Thiên tất cả đều là mồ hôi lạnh, lưng cũng đổ mồ hôi, ít nhất trong đầu anh đã sắp xếp một bài luận ngàn chữ để thuyết phục cha mẹ của Lâm Vũ Chi, nhưng con dao mềm của đối phương thực sự không thể chống đỡ được.

Anh cảm thấy rằng trong giây tiếp theo, mẹ của Lâm Vũ Chi sắp đưa ra thông báo cuối cùng. Đường Hành Thiên nhắm mắt lại, Lâm Vũ Chi nhìn anh một cái, ngón tay bị Đường Hành Thiên nắm đến phát đau.

"Vậy cậu cũng sẽ trở thành người đồng hành tốt của Chi Chi, phải không?" Mạc Hạ như trút được gánh nặng cười, "Chi chi có đôi khi thích xử trí theo cảm tính, cậu cùng nó ở bên nhau, chăm sóc nó nhiều chút."

Nghe đến đó, Đường Hành Thiên trì độn ngẩng đầu, đơn giản nói mấy câu, anh hồi lâu mới hiểu được mấy chữ đơn giản này, anh không thể tin được, chậm rãi nói: "Dì, dì là. . . "

Cầu xin anh đừng theo đuổi tôiWhere stories live. Discover now