Anh cường ngạnh lôi kéo Lâm Vũ Chi đến hành lang, cửa tự động đóng lại, để lại ba bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi hai mặt nhìn nhau, "Nếu tôi nhớ không lầm, dưới tòa nhà lớn nhất trong trường, có treo ảnh chụp người này.."

"Cái nào, cái nào? Cậu nói là bạn cùng phòng xinh đẹp mới đến của chúng ta sao? "

"Xinh đẹp?"

"Đúng vậy, cậu ta thật sự rất dễ nhìn!"

"Tôi không nói cậu ấy, là người kia cơ"

"Người kia làm sao?"

"Năm ngoái thành phố S có tai nạn xe, cậu biết không, người này khi đó đi ngang qua, cứu người, ép tim, hô hấp, hồi sức tim phổi, còn có bạn học của anh ấy, hình ở dưới kia đều là anh em bọn họ, sau đó còn được bằng khen treo trên tường."

"Cmn trâu bò vậy? Vậy sao anh ta lại quen biết bạn cùng phòng chúng ta? Còn giúp xách hành lý?"

"Có thể là người thân."

Bọn họ vừa mới lên đại học, ngây thơ đơn thuần như con gà con, căn bản không biết mỗi tên học trưởng đều là lòng sâu như biển, tâm nhọ hơn nồi.

Lâm Vũ Chi hất tay Đường Hành Thiên ra, nhìn anh "Bệnh à?"

Đường Hành Thiên ghé vào trên ban công, ra hiệu Lâm Vũ Chi xem lầu dưới ký túc xá "Cậu xem, phía dưới các đàn anh đàn chị hỗ trợ nhiều như vậy, cuối cùng ít nhiều đều được cảm ơn."

Lâm Vũ Chi nhìn sang, thấy các tân sinh viên được hỗ trợ đều sẽ mua nước, mua trà sữa cho đàn anh, đàn chị.

Im lặng vài giây, Lâm Vũ Chi móc điện thoại ra.

Đường Hành Thiên thấy động tác của cậu thì nhướng mày, khá biết điều nha, còn biết thêm bạn tốt. Anh cũng lấy điện thoại ra, mở mã kết bạn Wechat, đang chuẩn bị giơ lên trước mặt Lâm Vũ Chi, mặt khấp khởi ý vui mừng. Chỉ nghe Lâm Vũ Chi lãnh đạm nói "Mở mã chuyển tiền ra đi, tôi quét gửi anh hai tệ, tự đi mua chai nước vậy."

Đường Hành Thiên "..." Anh tức đến phì cười, cất lại điện thoại "Tôi còn thiếu một chai nước của cậu à?".

Lâm Vũ Chi nhìn Đường Hành Thiên một hồi, tắt điện thoại, lấy ra hai đồng tiền xu từ trong túi "Tôi không thích thiếu của người khác, cách xa tôi một chút."

Bản thân cậu sợ người lạ, thời cấp ba chơi bóng rổ hay cái này cái kia cùng Thẩm Chiếu là ngoài ý muốn, tên kia da mặt quá dày, Lâm Vũ Chi chính là cái loại trời sinh có tính bị động, có thể cởi mở chơi đùa với mọi người nhưng thực tế không ai có cách đi vào trong lòng cậu.

Đường Hành Thiên nhận mấy đồng xu trong tay Lâm Vũ Chi, đặt trong ngón tay một lát, đột nhiên hỏi "Đàn em, cậu có bạn gái hay không? Hoặc là bạn trai? "

Lâm Vũ Chi nhíu mày, "Có quan hệ gì tới anh?" Đường Hành Thiên cắm hai tay trong túi, cúi người xuống, hormone mãnh liệt lập tức đập vào mặt, không giống với nam sinh trung học ngây ngô khác, anh chậm rãi nói "Lâm Vũ Chi, tôi nha, nói một không hai, từ trước đến nay chỉ am hiểu đánh cầu thẳng."

Nếu không phải vừa rồi anh nghe bạn cùng phòng kêu tên cậu, Đường Hành Thiên còn không biết tên đối phương "Cậu có người theo đuổi không?"

Cầu xin anh đừng theo đuổi tôiWhere stories live. Discover now