KageHina (ngoại truyện)

Start from the beginning
                                    

Tuy chỉ là một dòng suy nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng hắn đinh ninh chắc chắn em sẽ đến. Không suy nghĩ gì thêm hắn chạy xe thẳng đến ngôi nhà ấy. Hắn không biết đã vượt qua bao nhiêu góc phố nẻo đường rồi cả , hắn chỉ biết hiện tại tình yêu của hắn mới là quan trọng nhất .

Hắn lặng lẽ kiểm tra mọi ngóc ngách của những căn phòng một hồi thì bỗng thấy một bóng dáng nhỏ thân quen đang ngồi trong góc phòng ngủ. Thấy em tim hắn như quặn thắt lại, dáng vẻ em bây giờ nhìn yếu ớt biết bao. Chỉ mới mấy hôm trước thôi em vẫn còn vui vẻ cười nói với hắn mà giờ đây cơ thể em tiều tụy đến thương, gương mặt như không còn sức sống.Thấy vậy thì hắn ân cần lại gần hỏi thăm em , biết em giờ rất hoảng loạn nên hắn chỉ ôn tồn hỏi vài câu cần thiết và bắt đầu im lặng .

Không khí căng thẳng của căn phòng lúc này thật sự làm hắn rất khó chịu nên đã mở lời bắt chuyện trước.

"Em có việc gì khó nói với tôi?"

"..."

Em không trả lời chỉ lẳng lặng cúi đầu xuống thấp

"Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc em như những người trước kia của em"

"Em bị bệnh về tim... Có lẽ sẽ không còn sống được bao lâu nữa... "

Nghe đến đây tim hắn như hẫng một nhịp , lời nói của em khiến trái tim hắn co thắt đau đớn không thôi. Đôi mắt dần ngấn lệ nhưng gã vẫn kiềm chế cảm xúc ôm lấy cơ thể bé nhỏ của em. Em bây giờ ốm quá...

"Tôi sẽ luôn ở bên em , lo cho em đến cả khi em không còn nữa "

Lời nói đó của hắn như lay động được trái tim của em.Em bất giác cong môi khẽ mỉm cười vì lời nói dịu dàng nhưng pha thêm một chút nghiêm túc ấy. Dù sao em vẫn còn hắn bên cạnh , chỉ còn hắn là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của em

Hắn ở bên ân cần chăm em cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Không gì là mãi mãi , em bây giờ đang vào tình trạng "thập tử nhất sinh",10 phần chết 1 phần sống .

Quy luật của cuộc đời là vậy nên hắn cũng không thể làm gì hơn nữa , hắn chỉ còn biết trân trọng những giây phút cuối cùng được ở cạnh người thương. Và điều ấy cuối cùng cũng đã đến, em ra đi khi chỉ mới cập kề 22. Những phút giây cuối cùng của mình, hắn vẫn ở bên cạnh em, ôm hôn em thay cho lời tạm biệt. Em rời khỏi nhân gian với nụ cười hạnh phúc trên môi, có lẽ em đã quá mãn nguyện rồi.

Hãy ngủ ngon nhé mặt trời nhỏ, em sẽ không còn bị những cơn đau dày vò nữa. Em thật sự không còn nữa rồi.... Hắn nắm chặt bàn tay của em, như đã kìm nén từ rất lâu từng giọt nước mắt không ngừng lăn trên gò má hắn. Hắn khóc , khóc vì không chú ý đến em nhiều hơn, khóc vì không thể chăm sóc em tốt hơn và khóc vì giờ đây người hắn yêu thương nhất đã không còn trên thế gian này nữa....

Lễ tang của em được tổ chức vỏn vẹn trong 3 ngày, hắn thành khẩn cầu xin bố mẹ em cho phép được chôn cất em tại ngôi nhà mà em cùng hắn đã ở trước khi em mất. Lưỡng lự một hồi lâu nhưng bố mẹ em cùng đã đồng ý với lời đề nghị này của hắn. Trong khoảng thời gian ở bên cạnh em , hắn đã chấm dứt những mối quan hệ khác ngay cả mạng xã hội cũng đã bị hắn xóa đi . Cái tên Kageyama Tobio cũng dần phai nhạt trong kí ức của từng người, không còn ai biết đến hắn ta là ai .

Đã 3 tháng kể từ ngày em mất. Không ai biết được trong 3 tháng này hắn đã phải sống đau khổ đến nhường nào. Những kí ức về ngày em còn sống không ngừng chạy trong đầu hắn. Từ ngày đầu tiên hắn gặp em , lời nói "yêu" đầu tiên em dành cho hắn, lần chạm môi ngọt ngào lần đầu hắn được cảm nhận. Từng hình ảnh của em không ngừng hiện ra trong đầu hắn, ám ảnh hắn trong suốt 3 tháng qua. Và rồi cũng đến ngày hôm ấy...

Hắn đến thăm mộ em như mọi ngày, mua cho em một bó hoa hướng dương cùng những chiếc bánh bao nóng hổi mà ngày trước em toàn mè nheo hắn mua cho bằng được. Không phải gương mặt u ám, tiều tụy như mọi khi, hôm nay hắn trong vui vẻ bất thường.

"Hinata! Tôi lại đến thăm em nè. Hôm nay còn mua cho em bánh bao nhân thịt mà em thích nữa đấy."

Nhìn thấy di ảnh của em hắn cong môi nở một nụ cười nhẹ

"Tôi thật sự rất thích nụ cười của em, đẹp như ánh dương vậy"

"Kể cả trước khi chết, nụ cười của em vẫn rất đẹp..."

"Cuộc sống của tôi trước giờ luôn sung túc, tôi có tất cả và nếu mất đi tôi vẫn có thể mua lại được nó"

"Nhưng có lẽ tôi sai rồi... Tôi biết dù có bao nhiêu tiền cũng không thể thấy được một nụ cười của em nữa. Mất đi em, cuộc sống của tôi bây giờ thật vô nghĩa"

"Tôi nhớ em... Nhớ đến nghẹn lòng.."

Mỉm cười đầy đau khổ rồi tiến vào nhà, bỗng hắn khựng lại quay mặt về phía bia mộ của em thì thầm một câu

"Chờ tôi nhé!"

Sáng hôm sau, báo đài không ngừng đưa tin về sự ra đi của một cựu người mẫu ảnh nổi tiếng. Hắn đã treo cổ tự vẫn trong chính căn nhà hạnh phúc và cũng là nơi chứa đựng nhiều đau khổ trong cuộc đời của hắn. Ở ngay cạnh thi thể của hắn, người ta phát hiện một mảnh giấy nhỏ với những nét mực còn mới
"Kiếp này nợ em một lễ đường
Nhất định kiếp sau tôi sẽ trả..."

Hết

[Haikyuu] giỏi nhưng không biết cr thích mình?!!!Where stories live. Discover now