116. Người bình thường toàn ác (1)

Start from the beginning
                                    

"Em đi tìm, thật mau sẽ trở lại." Thích Miên thở hổn hển.

Cô cần thiết phải mau chóng lên.

Tần Chiếu há miệng muốn nói cùng đi, lại chớp mắt, nghĩ đến đi theo Thích Miên cũng vô dụng, hiện tại đi theo Giang Hành Chu mới là thượng sách bắt lấy được tâm Thích Miên.

Vẻ mặt ngoan ngoãn: "Anh lưu lại nơi này, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ tốt anh ta."

Tần Chiếu nhìn quanh khắp nơi, nhìn thấy đám dị năng giả căn cứ Thành Đông đang đứng đó sợ hãi. Đối mặt với bọn họ, hắn lại quay về hình tượng lạnh nhạt ác liệt: "Lại đây."

Tần Chiếu chỉ huy người cẩn thận nâng Giang Hành Chu đưa đến một căn nhà trệt cạnh đó, có bụi gai, không thể đem anh đi quá xa.

Thích Miên rút đao ra, nhìn bụi gai bò trên mặt đất, đi về phía trước.

"Đội trưởng Thích!" Thiếu niên đuổi tới, nhìn thấy dây leo từ lưng Giang Hành Chu, cậu lập tức hiểu được ý định của Thích Miên, bước nhanh đi theo.

Bụi gai kết thành một vòng thật lớn, phá vỡ mặt đất mà ngầm bò đi tới.

Thích Miên cầm đao chạy theo càng nhanh, thiếu niên dẫn người theo phía sau, chỉ chốc lát đã truy đến thở hồng hộc, mắt thấy được chỉ qua một chỗ rẽ sẽ bị mất dấu, thiếu niên quýnh lên, không nghĩ ngợi gì, dùng dị năng phá xuyên qua đám phòng ốc, đuổi theo.

Mới vừa qua khỏi căn phòng kia, cậu chợt dừng gấp, suýt nữa là bị rơi xuống vực.

Thích Miên dùng sống dao cản lại, tay thiếu niên múa may trong không trung, gian nan lấy lại thăng bằng.

Thiếu niên há hốc miệng: "Sao bên ngoài lại là vực sâu?"

"Căn cứ Thành Đông vốn dĩ ở độ cao hơn so với đế đô, phía bắc dựa vào vực sâu làm thành lá chắn thiên nhiên." Trong miệng Thích Miên thở ra đã là khí trắng, "Cậu nghe thấy âm thanh gì không?"

Thiếu niên ngơ ngác: "A?"

Thích Miên nhíu mày lắng nghe một lát, xoay người nhảy xuống, thân thể nhẹ nhàng như con hạc trắng, đi theo bụi gai mọc thành cụm đang trườn xuống dưới.

Thiếu niên: "............" Chạy vội làm chân hơi đau.

Cậu mang theo một đám dị năng giả căn cứ đế đô đang há hốc miệng, chân run rẩy, một người tiếp một người, bắt lấy bụi gai từ từ leo xuống.

Có dị năng giả không cẩn thận bị bụi gai đâm thủng tay, máu tươi trào ra lập tức bị bụi gai hấp thu, anh ta không cấm được thật bồn chồn: "Bụi gai này...... thật tà."

Mấy người liếc nhau, trong lòng có cùng ý tưởng.

Bụi gai của dị năng giả sao lại hút lấy máu người?

Vị Giang tiên sinh kia...... Anh ta vẫn là người sao?

Ý nghĩ như vậy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nhưng không ai nói ra, hiện tại họ đang đi theo Thích Miên, Thích Miên có bao nhiêu kiên trì với Giang Hành Chu, họ đều thấy được.

Mấy người lục tục dọc theo dây leo xuống tới đáy vực.

Thiếu niên rốt cuộc nghe được âm thanh như Thích Miên nói —— đó là âm thanh một dòng nước, ở phía trên không nghe rõ ràng nhưng tới đây thì có thể tinh tường nghe được, còn có tiếng dòng suối chảy, trên đường chảy qua phiến lá cây làm lá phát ra tiếng vang rào rạt.

|EDIT - HOÀN - MT|  Trùm mãn cấp trọng sinh thành quái khóc sướt mướt - Y ThuWhere stories live. Discover now