#2: Ẩn giấu một lời hứa

Start from the beginning
                                    

"Cái gì đây?" Rin bắt đầu.

"Cậu đang mặc gì vậy? Cậu định đặt lò nướng than ở hành lang hay gì đó à?" Vẫn đáng yêu, anh nghĩ, nhưng anh giữ điều đó cho riêng mình.

"Buồn cười nhỉ? Bây giờ chúng ta sẽ đi đến triển lãm của tôi. Tôi cần phải cải trang." 

Isagi dừng lại, do dự một chút, trước khi đưa tay ra và nắm lấy tay Rin. Điều này không quá trực tiếp, phải không? Nếu có bất cứ điều gì, mình có thể biện minh cho việc nắm tay bằng cách nói rằng chúng ta có thể bị chia cắt bởi đám đông. Lòng bàn tay Rin hơi chai sạn sau vô số giờ tập gym, nhưng cậu không bận tâm. Isagi đan những ngón tay trái của mình vào tay Rin và kéo anh về phía hành lang. Cậu không dám nhìn lại, sợ rằng mình sẽ mất can đảm nếu phát hiện ra vẻ mặt của Rin. Hy vọng rằng đó là một trong những phút nhút nhát của bản thân.

Phía sau Isagi, đầu óc Rin chập mạch. Bàn tay của Isagi dịu dàng đến khó tin, một sự vuốt ve mà anh chưa bao giờ lường trước được. Bám chặt lấy, anh luồn lách qua những vị khách khác, dừng lại khi họ đến đầu khu triển lãm của Isagi. Một bàn tay nhẹ như lông vũ che mắt anh lại.

"Tôi sẽ dẫn anh đến cái đầu tiên, nhưng không được nhìn trộm cho đến khi tôi thả tay ra, được chứ?" Lúc này sự căng thẳng của Isagi đang tăng vọt, lo lắng tự hỏi Rin sẽ phản ứng thế nào khi thấy bức chân dung của mình. Ít nhất cậu có thể dự đoán trước phản ứng của anh.

🌹 🌹 🌹

Ở cuối hành lang, Sae trông chừng lối vào studio của Isagi. Y đã để Ness và Kaiser tự lo liệu, Ness hứa sẽ để Kaiser tránh xa chỗ đó trong thời điểm hiện tại. Sae liếc xuống, kiểm tra thời gian trên đồng hồ. Họ đã ở trong studio được 20 phút. Khi nào hai người kia sẽ ra khỏi phòng— Câu hỏi của Sae đã được trả lời khi y nhìn thấy Isagi và Rin xuất hiện. Isagi đang mặc... một bộ đồ ngụy trang đáng ngờ, trông thật lố bịch trong cặp kính râm đó, với Rin bám sát ngay sau.

Lông mày bên phải của Sae nhướn lên trong sự ngạc nhiên. Hai người họ đang nắm tay nhau. Itoshi Rin đang nắm tay một họa sĩ dễ thương mà họ mới gặp cách đây chưa đầy một giờ. Họa sĩ yêu thích của anh. Ở nơi công cộng. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Y trốn sau bức tường, tìm cách thu thập thêm thông tin. Em trai y được dẫn đến một bức tranh ở giữa phòng, bàn tay rảnh rỗi của Isagi che khuất tầm nhìn của anh.

Ánh nắng vàng dịu nhẹ chiếu vào phòng qua giếng trời. Những người xung quanh trò chuyện liên tục, giống như một chiếc radio bị bỏ lại. Một bầu không khí khá êm dịu để chiêm ngưỡng những bức tranh, nếu người ta không bị đám đông làm cho kinh ngạc. Đối với Sae, một cầu thủ bóng đá nổi tiếng thường xuyên thi đấu trước sự cổ vũ cuồng nhiệt của người hâm mộ, điều này chẳng là gì cả. Điều chỉnh tiếng ồn không liên quan là bản năng thứ hai đối với y vào thời điểm này.

Đằng xa kia là một kiệt tác được vẽ tỉ mỉ, không thể nhầm lẫn vào đâu được là khuôn mặt của Rin. Sae chớp mắt, nhớ lại tiêu đề vật trưng bày của Isagi. Soul(mate)s I've Painted. Isagi đã đề cập đến việc cảm thấy có mối liên hệ không thể chối cãi với những chủ đề cụ thể này. Nếu Rin được vẽ, thì điều đó có nghĩa là...

Y im lặng, đi vòng ra phía trước để có thể đánh giá phản ứng của Rin. Chếch sang một bên một chút, ngay ngoài tầm nhìn trực tiếp của cặp đôi.

"Đây rồi."

Isagi thả tay phải ra. Rin ngay lập tức nhìn bức chân dung của chính mình, và Isagi có thể cảm nhận được cú sốc của anh khi tay Rin giật giật. Anh không phát ra âm thanh nào khi nhìn lướt qua bức tranh trong sự ngạc nhiên thầm lặng.

Đôi mắt của Rin mở to, lớn hơn cả những lần Sae từng thấy. Như thể anh có thể quan sát thêm các chi tiết trong mỗi milimet khi anh mở to chúng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Rin cân nhắc xem nên nói gì và ra về tay không. Kể từ khi thấy các tác phẩm của Isagi trên mạng xã hội, anh chỉ có thể ủng hộ người họa sĩ ấy qua màn hình. Việc tham quan các cuộc triển lãm trước đây là điều không thể khi anh phải đi nửa vòng trái đất. Chuyến đi hôm nay thật đặc biệt vì cuối cùng anh cũng được nghỉ, tham quan một trong những buổi triển lãm của Isagi. Và bây giờ, Isagi đã vẽ khuôn mặt của anh và trưng bày nó... Ít nhất phải nói rằng nó quá sức đối với anh. Một cách kỳ diệu. Khơi dậy một cảm giác ấm áp thực sự hiếm có, thăng hoa trong anh, cảm giác ấm áp tràn ngập hai gò má với một màu hồng nhạt. Lần cuối cùng Rin cảm thấy như vậy là nhiều năm trước, khi Sae khen anh trong trận bóng đá thời thơ ấu của họ.

Anh nhớ lại một câu trong bảng giới thiệu. '

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy có mối liên hệ mạnh mẽ với những người mà tôi đã vẽ. Có thể ở một vũ trụ khác, chúng tôi là những người bạn tâm giao lãng mạn hoặc thuần khiết.' 

Rin nghiêng ánh nhìn về phía Isagi, người đang quan sát anh với vẻ mặt trìu mến. 

Mình nên hỏi gì cậu ta đây.

Isagi cảm thấy nhẹ nhõm, hài lòng với những gì cậu đang thấy. Mình nghĩ rằng anh ấy thích nó. Isagi đã suy luận được điều đó từ những cử chỉ của Rin. Điều mà cậu không đoán trước được là thứ rin hỏi cậu.

"Bạn tâm giao lãng mạn hay thuần khiết? Cậu nghĩ tôi là vế nào?" Anh nghiêng về khả năng đầu hơn, một phần là do ham muốn của bản thân, và một phần là do Isagi đã chủ động nắm lấy tay anh một cách dịu dàng. Nhưng anh muốn nghe Isagi xác nhận điều đó.

Dưới sự thay đổi đột ngột của người kia, Isagi thoáng bối rối. Đôi mắt cậu dán chặt vào một đám mây trôi khi ngửa đầu lên. Chỉ có một lý do khiến Rin hỏi điều này. Cậu quay lại nhìn Rin, khóe môi cong lên một nụ cười. Gần như lơ đãng, cậu bắt đầu vẽ dấu vô cực trên mu bàn tay của Rin. Một lời hứa mà cậu dự định sẽ nói ra vào một ngày nào đó.

"Người bạn tâm giao lãng mạn." Isagi trả lời, thành thật và trong sáng.

Ở gần phía trước, Sae quan sát em trai mình, cố gắng giải mã những cảm xúc hiện trên khuôn mặt anh. Y chưa bao giờ nhìn thấy Rin chìm trong tình yêu trước đây, vì vậy y không quen với cách Rin hé môi ngạc nhiên, hay tia hy vọng bừng sáng trong mắt anh. Một dấu hiệu không thể nhầm lẫn về sự mê đắm của Rin là cái chớp mắt chậm chạp đầy kinh ngạc, sau đó là một cái nhìn nửa vời.

"Isagi." Rin kéo cậu về phía rìa của đám đông. 

"Hãy trở lại studio của cậu." 

Trái tim cậu đập rộn ràng trong lồng ngực, một cảm giác xa lạ nhưng được chào đón trong cơ thể cậu. Bên cạnh anh, Isagi cười, rạng rỡ như mặt trời.

"Hả? Anh đã sẵn sàng bắt đầu buổi vẽ chân dung trực tiếp chưa?"

Môi Rin mím lại trong một nụ cười bí mật khi họ đến phòng riêng của Isagi. 

"Tôi đã có thứ khác trong đầu rồi." 

[Trans] [RinIsa|KaiIsa] Soul(mate)s I've PaintedWhere stories live. Discover now