Chương 48: Thị trấn quỷ ám

Start from the beginning
                                    

Thủy không biết có nên nói cho anh nghe về chuyện này không, ngẫm nghĩ một hồi cô cuối cùng vẫn lên tiếng: "Gần đây cô ta thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi, dường như trước đây cô ta là một con người rất khác."

"Đó đã là chuyện của một ngàn năm trước rồi." Giọng Nguyễn Tiến vô cùng bình thản, không rõ anh đang có thái độ gì. "Nên nhớ, oán linh được sinh ra từ linh hồn của những người mang trong mình một mối hận thù không thể nào buông, tích tụ lâu dần rồi trở thành Tử Minh."

Đương nhiên còn rất nhiều cách thức khác để từ một oán linh trở thành Tử Minh, nhưng anh không nhắc đến.

"Tôi biết." Giọng Thủy trầm buồn. "Chỉ là ánh mắt khi ấy của cô ta làm tôi nhớ đến một người."

Không cần cô phải nói ra Nguyễn Tiến cũng biết đó là ai, ngoài người chị gái không cùng huyết thống đang được bảo vệ nghiêm ngặt trong bệnh viện ra, còn ai khác có thể gợi cho cô cảm giác đồng cảm ấy?

"Vậy còn Tử Minh đeo mặt nạ thì sao?" Lúc hỏi câu này Nguyễn Tiến quan sát gương mặt cô rất kỹ, như thể muốn khắc sâu biểu cảm của cô vào trong tâm trí.

"Tôi không biết hắn là ai trong những nhân vật đã từng xuất hiện trong giấc mơ của tôi." Thủy bất giác mím chặt môi. "Nhưng chỉ riêng hắn là không thể tha thứ."

"Tôi hiểu rồi." Nguyễn Tiến khẽ cụp mi, ánh mắt anh nhìn về một hướng xa xăm, không rõ đang nghĩ gì trong lòng.

Khi chuyến bay của hai người kết thúc, trời cũng đã bắt đầu tối dần, họ lại tiếp tục mua vé tàu thủy để sang bán đảo Hạ Tây.

Trên chiếc tàu rộng lớn chỉ có hai người họ, người lái tàu không giấu nổi tò mò, cất tiếng hỏi: "Hai người có việc gì mà phải sang tận bên đó?"

"Chúng cháu có chút việc riêng cần sang đó thôi ạ." Thủy vội đáp.

"Có quan trọng lắm không?" Bác lái tàu lại hỏi.

Thủy cảm thấy hơi khó hiểu, cô còn chưa kịp lên tiếng ông ta đã nói tiếp: "Nếu hai người đang định sang đó tổ chức tuần trăng mật thì tôi khuyên nên quay lại, bây giờ vẫn còn kịp, tôi sẽ chỉ lấy một nửa tiền vé thôi."

"Có chuyện gì sao ạ?"

Bác lái tàu khẽ thở dài. "Vậy là hai người không biết thật nhỉ. Đã lâu lắm rồi, thành phố này chưa từng có ai dám bén mảng sang đó."

"Bên đó đã xảy ra chuyện gì ạ?" Thủy vừa hỏi vừa quay sang nhìn Nguyễn Tiến, nhưng anh không để lộ ra biểu cảm nào.

"Đảo Hạ Tây rất nhỏ nên bên đó chỉ có độc một thị trấn, người ta đồn rằng mười mấy năm trước nó đã bị quỷ ám." Giọng bác lái tàu trầm trầm, đang giữa vùng sông nước lại càng thêm lạnh lẽo.

Thủy cũng cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng cô không hề ngạc nhiên, chỉ thầm thở dài vì bản thân vừa chạy trốn từ chỗ có đầy rẫy oán linh để đến một nơi bị quỷ ám.

Thấy cô nhất thời im lặng, bác lái tàu liền cho tàu đi chậm lại, dường như đang chờ đợi quyết định cuối cùng của cô.

"Không sao, bác cứ đi tiếp đi ạ."

Bác lái tàu liếc Thủy một cái, rồi lại cho tàu tăng tốc vọt lên. Ông ta khẽ cất tiếng: "Có thể hai người không tin ông già này, nhưng khi đến đó phải cực kỳ cẩn thận, đã có rất nhiều du khách một đi không trở lại rồi."

Chung Cư Của Quỷ - Tịch DươngWhere stories live. Discover now