86. Viện nghiên cứu không gian đế đô (3)

Start from the beginning
                                    

Giang Hành Chu ôm lấy Thích Miên, họ đứng giữa đám bụi gai xoay cuồng, giống như đứng trên ngai vua.

Đôi mắt Giang Hành Chu không có tròng trắng, chỉ có màu đen cực đặc, lại ẩn ẩn tia đỏ như máu.

Anh ngẩng đầu nhìn phía hướng Lâm Ân, thanh âm cực lãnh: "Người phụ nữ của tôi, tôi sẽ chính mình bảo hộ, không cho người khác nhúng chàm."

Uy áp làm người hít thở không thông ập tới, Lâm Ân như bị ngừng thở, không tự chủ được mà hơi cúi đầu.

Giang Hành Chu lại cúi đầu, nhìn Thích Miên máu đầy người, khó nhịn tức giận: "Em...... Hồ nháo!"

Thích Miên duỗi tay ôm lấy anh, cười mệt mỏi, muốn hôn anh kêu anh đừng lo lắng, môi lại chỉ có thể nhẹ nhàng chạm vào áo khoác anh.

Giang Hành Chu tức khắc không nói được lời nào, đầy đau lòng hôn lên trên trán cô.

Giang Hành Chu ôm Thích Miên, bụi gai hộ vệ ở bốn phía, đám sương mù xám vừa chạm đến bụi gai đều trong nháy mắt bị phân giải.

Anh đã hoàn toàn dung nhập dị năng phân giải vào bụi gai đen, song dị năng hợp lại làm một.

Thích Miên dán chỗ cổ Giang Hành Chu, độ ấm quen thuộc xuyên qua quần áo truyền đến chỗ gò mà, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, hít hít mũi, khóc thút thít ra tiếng: "Không ăn đồ ăn......"

"......?"

Giang Hành Chu không nói chuyện, chỉ thoáng cúi đầu, cằm để trên trán Thích Miên, ra ý hỏi.

Thích Miên nhịn không được rơi lệ, cực kỳ ủy khuất: "Anh...... Ở nhà nấu cơm xong, có cháo có đồ ăn có canh, cũng chưa được ăn anh anh anh..."

"Đều tại anh không đợi em về nhà ô ô ô..."

Càng nghĩ càng khổ sở, khóc thật lớn.

Nhiều đồ ăn như vậy, trên bàn, trong nồi, hiển nhiên Giang Hành Chu định đem gia đình họ La trở về, cùng nhau ăn bữa tiệc lớn.

Cô thèm nha, hôm nay chưa ăn gì.

Càng nghĩ đến, cô khóc càng bi thương: "Anh anh anh Chu ca, vương bát đản......"

Giang Hành Chu dựa vào má cô, im lặng hồi lâu, cười khẽ ra tiếng, thanh âm thấp thấp, lại tô lại ách: "Phải, đều là tại anh, vất vả người phụ nữ của anh ngàn dặm đi cứu anh, trở về em muốn ăn gì đều làm cho em ăn."

Thích Miên hít mũi: "Em muốn ăn kem."

"Không được." Giang Hành Chu không chút do dự, "Trời lạnh không tốt cho dạ dày."

Thích Miên: "......" Cmn!

Lâm Ân vẻ mặt mộng bức, không nghĩ Thích Miên cường mạnh như thế còn có một mặt như vậy, cũng không nghĩ tới Giang Hành Chu vừa rồi sát khí đầy người lại chính là một đầu bếp.

Đôi mắt đen dần dần khôi phục lại như bình thường, nhưng bên cạnh con ngươi còn lại một vòng đỏ như máu.

Anh nhắm mắt lại, ôm Thích Miên sát thêm một chút, dưới đám bụi gai bảo vệ đi vào hướng bên trong.

Cuồng phong tạo nên từ bụi gai vẫn ào ào không ngừng nghỉ.

Lâm Ân nhìn sương mù xám bị che bên ngoài bụi gai, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thấy Giang Hành Chu bước đi, vội vàng đuổi theo: "Anh còn sống, thật tốt quá. Hiện tại đi đâu?"

|EDIT - HOÀN - MT|  Trùm mãn cấp trọng sinh thành quái khóc sướt mướt - Y ThuWhere stories live. Discover now