Một lần nữa, anh rời đi ngay sau đó và cô không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn một chút, mặc dù cảm giác đó không có gì mới. Cô không có cha mẹ và chỉ có một số người bạn thân. Người bạn thân nhất của cô là người mà cô nhớ nhất và Kate không thể không đau khổ về việc Beks đã sợ hãi về sự biến mất của cô trên Trái đất như thế nào. Hai người nói chuyện hoặc nhìn thấy nhau hầu như mỗi ngày. Chắc chắn, đến giờ, Beks đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Mày không thể làm gì được cả, Kate , cô tự nhắc nhở mình. Cô đang ở trong không gian.

Tối hôm đó, khi Vaxa cuối cùng cũng trở về, cô không đẩy anh ra. Tuy nhiên, cô cảm thấy hơi thu mình, và sau khi ăn tối, trở về phòng, anh kéo cô vào lòng, vuốt ve mái tóc của cô.

"Điều gì đang làm phiền em, Kat? Đêm nay em lạ lắm. Em có khó chịu với ta vì đã để em ở trong phòng một lần nữa không? "

"Không," cô nói thành thật, cảm thấy da đầu mình râm ran khi những ngón tay dài của anh rón rén luồn qua những sợi tóc. Nó cảm thấy rất thư giãn, rất tốt. Cô thưởng thức cái chạm. "Em, ừm, em chỉ tự hỏi hành tinh của anh trông như thế nào. Em lo lắng."

Hai chân mày anh cau lại, đồng tử co lại. "Lo lắng. Không có lý do gì để em cảm thấy lo lắng ".

"Anh có thể trách em được sao?" cô hỏi nhỏ. "Ba ngày trước, em không hề biết rằng có sự sống ngoài hành tinh. Ý em là, em luôn nghĩ rằng rất có thể có sự sống thông minh ở đâu đó trong vũ trụ, nhưng không nhất thiết là em sẽ bị chúng bắt cóc và đưa lên con tàu này, du hành đến ngôi nhà mới này sẽ là nhà của em trong một tháng."

Môi của Vaxa mím lại vào nhau ở dòng cuối cùng và Kate biết tại sao. Anh muốn cô ở lại với anh. Nhưng anh phải hiểu rằng cô không thể. Cuộc sống của cô là trên Trái đất.

"Nó hơi nhiều cho em để chấp nhận," cô thừa nhận.

"Ta sẽ luôn bảo vệ em," anh nói một cách quyết liệt. "Đừng cảm thấy sợ hãi. Những người Luxirian học cách vượt qua nỗi sợ hãi ".

"Nhưng em không giống như anh. Em là con người."

"Một điểm yếu, nhưng em sẽ học theo cách của người Luxirian theo thời gian."

Một tiếng rít vang lên.

" Điểm yếu ?" cô hỏi, tĩnh lặng. "Anh nghĩ rằng em yếu?"

"Ta sẽ thừa nhận," anh nói, giọng điệu có phần cân nhắc, đôi mắt chăm chú quan sát cô, "rằng lần đầu tiên ta nhìn thấy em và nhận ra em là gì đối với ta, em sẽ trở thành người như thế nào đối với người dân của ta, ta đã... không vui vì em là con người . "

Miệng Kate chùng xuống và cô bò dậy khỏi lòng anh, đẩy vào ngực anh khi anh cố kéo cô lại. Cô đứng bên mép giường, tay chống nạnh, nhìn xuống người ngoài hành tinh nằm dài trên đó. Cô chỉ cố gắng thổ lộ nỗi sợ hãi của mình với anh và anh đã gọi cô là con người yếu đuối .

"Con người được biết đến là yếu ớt so với nhiều loài 'ngoài hành tinh', Kat," Vaxa cố gắng giải thích. "Nó không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của em, mà là những ràng buộc về thể chất của em."

[H+] Giải thưởng của người ngoài hành tinhWhere stories live. Discover now