2. Đêm Thượng Hải.

Start from the beginning
                                    

 Tựa như chỉ cần một khoảng bé như thế sẽ không bị phát hiện.

Bên ngoài trăng sáng mờ mờ, ánh vàng nhạt mang theo vẻ thanh lãnh đạm mạc, một tia sáng thật nhỏ len qua khe hở đầu ngón tay, chiếu lên gương mặt non nớt của Lưu Vũ. Cậu đã thật lâu chưa có nhìn ngắm bầu trời đêm, hiện tại liền an tĩnh nhìn, nhìn đến thực cẩn thận, thật chăm chú.

Tinh tú thuộc về màn đêm lấp lánh như kim sa.

Bên dưới sân vườn có một đài phun nước, về đêm không còn hoạt động nữa, mặt nước trong đài yên bình phẳng lặng phản chiếu ánh sao trời. Thượng Hải nổi tiếng là một thành phố phồn hoa, Lưu Vũ hiếm khi nào có cơ hội được thưởng thức bầu trời cao rộng thoáng đãng. Nhưng dinh thự Tô gia thật kỳ lạ. Có thể ngắm được mây mù trăng khuyết, có thể nhìn thật rõ những ngọn đèn nho nhỏ nhấp nháy trên bầu trời. Nơi này cơ hồ tách biệt với thế giới bên ngoài. Hoa lệ có, tiện nghi có, nhưng lại thiếu đi sự sôi động của phố phường thị tỉnh.

Cũng phải, thì đây là Tô gia.

Lưu Vũ mải mê thả hồn theo trời, không hay rằng cửa phòng sau lưng mình khẽ khàng bật mở. Trong phút chốc, đèn điện đột ngột mở sáng choang. Lưu Vũ vốn ngồi quen trong bóng tối bị ánh sáng chói lóa làm cho giật mình, ngón tay nơi mành hoảng hốt buông hờ xuống, thân thể cứng đờ ngồi quỳ dưới bậu cửa sổ không kịp nhúc nhích.

Là Tô Kiệt bước vào.

" Đã muộn rồi sao còn chưa ngủ?"

Lưu Vũ chưa kịp rút đầu ngón tay từ khe hở rèm cửa trở về, tầm mắt của Tô Kiệt lại đúng lúc chạm phải vị trí đó. Hắn tựa hồ sở hữu trực giác cực kỳ nhạy bén đối với tình huống xung quanh, nhìn sơ qua một chút liền có thể lờ mờ thấu được chút sự tình. Đứa bé này có lẽ không ngủ được, lại sợ người lớn phát hiện nên không mở đèn, im lặng ngồi trong bóng tối tự tiêu hóa tâm tình....

Thật ngốc.

Lưu Vũ thu ngón tay của mình về, từ dưới mặt đất chậm rãi đứng dậy trở về giường nằm.

Đồng hồ đã điểm 23 giờ đêm.

Tô Kiệt đem cánh cửa sau lưng mình đóng lại, tắt điện, lại đến đầu giường mở đèn ngủ lên. Lưu Vũ thản nhiên nằm ở giữa giường, tư thế nằm thẳng đoan chính, mi mắt cong cong hơi khép. Nhìn không giống như buồn ngủ, mà là đang thất thần.

Tô Kiệt ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn đứa bé thật lâu, mãi sau nhận thấy nhóc hoàn toàn không đi vào mộng được, bấy giờ y mới chầm chậm lên tiếng: " Em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Lưu Vũ nhàn nhạt đáp: " Chú Tô ngủ ngon."

Tô Kiệt âm thầm cười khổ trong lòng. Ông trời con này sao lại cố chấp như vậy? Trời sinh ra em ấy vốn là người thông minh chịu khó lại vô cùng nhạy bén, chỉ có điều tính tình quá cứng nhắc. Sẽ khiến người ta dễ cảm thấy em ấy già trước tuổi.

Nội tâm em ấy vốn dĩ đáng yêu hơn những gì em bày tỏ ra bên ngoài.

Tô Kiệt vẫn kiên trì mở lời: " Khó ngủ có thể nói với tôi...."

Lưu Vũ chung thủy giữ im lặng.

Cậu không biết nói cái gì.

Tô Kiệt mỗi ngày đều bận rộn. Hắn có niềm đam mê với công nghệ, ngày ngày vùi mình nghiên cứu kỹ thuật máy móc, trước khi Lưu Vũ tới đây, hắn hoàn toàn không thường xuyên về nhà mà ở lỳ tại căn bí mật của riêng hắn. Lưu Vũ biết y vì mình nên mới chịu khó lùi bớt công việc lại để bồi mình một bữa cơm. Vậy là đã tốt lắm rồi. Lưu Vũ không muốn đòi hỏi thêm gì nhiều.

Cậu có thể tự chiếu cố chính mình thật tốt. Tựa như chính đêm nay, ngay tại khoảng khắc ban nãy, Lưu Vũ có thể tự tìm lấy niềm vui cho chính mình tại nơi trời đêm cao thẳm, không cần náo nhiệt ồn ào.

Một mình.....thực ra, vẫn rất tốt.

Trong khoảng đêm tĩnh lặng tại căn phòng, Tô Kiệt đưa tay ra, nắm lấy tay Tiểu Lưu, bao gọn bàn tay bé nhỏ ấy vào lòng bàn tay mình.

Y nói: " Không ngủ được thì đừng miễn cưỡng......"

" Tôi dỗ em...."

Lưu Vũ cứng đờ, vụng về mở mắt nhìn y. Cậu cố gắng tỏ ra bình thản và tự nhiên nhất có thể, ánh mắt trầm mặc không một gợn sóng xao động, dáng vẻ bày ra làm như rất tự nhiên, hoàn toàn tự nhiên.

Đáng tiếc, trước mặt cậu lại là Tô Kiệt.

Lưu Vũ hoàn toàn không đáp lại một câu nào. Tô Kiệt không nghe thấy cậu nói gì, lại cảm nhận được đầu ngón tay bé nhỏ trong tay mình hơi run run lành lạnh, trực giác mách bảo y điều gì, liền nắm chặt tay Lưu Vũ hơn một chút. Một người đã quen kiên cường mạnh mẽ, vẻ ngoài cứng cỏi như đá, kỳ thực nội tâm lại đơn thuần trong vắt như suối nguồn. Chỉ cần bạn chạm được vào dòng suối, lập tức sẽ hiểu ra rằng, nội tâm mềm mại như nước mới chính là bản chất thật của người ấy, còn vẻ ngoài gai góc sắc cạnh kia chỉ là một vỏ bọc ngụy trang mà thôi.

Âm  thanh bên ngoài thật an tĩnh, lặng lẽ rơi vào khoảng trống trong trái tim đứa bé một tia sáng ấm áp. Lưu Vũ nghiêng người quay sang Tô Kiệt, thân thể bé nhỏ của em hơi co lại, nhích lại gần Tô Kiệt một chút. Thực sự chỉ nhích gần một chút, còn lại cái gì cũng không nói. Tô Kiệt cũng không nỡ ép buộc em ấy phải tiếp nhận mình ngay lập tức, mà để em từ từ thích ứng , rồi sẽ có một ngày, Lưu Vũ sẽ không còn khoảng cách với y nữa.

Căn phòng được phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhẹ ấm áp, Lưu Vũ dần dần thả lỏng thần kinh, đầu óc trống  rỗng chỉ nhìn thấy đầu gối của người lớn ngay dưới mí mắt mình. Tô Kiệt nắm lấy một tay của đứa trẻ, tay kia thì nhẹ nhàng vỗ về thân thể em nhỏ bé. Chẳng mấy chốc, Lưu Vũ đã khép mắt thiu thiu ngủ. Vẻ cứng cỏi thường ngày lui vào trong giấc mộng , chừa lại nơi hiện thực một vẻ non nớt đáng yêu vốn có .

Tô Kiệt nhận thấy đối phương đã hoàn toàn bị dỗ đi gặp Chu Công, bàn tay đang hoạt động sau lưng em mới dừng lại. Y lặng lẽ ngồi lại tại nơi đó, suy tư ngẫm nghĩ toàn bộ lời Lương Quản gia đã nói với mình.

" Tiểu Lưu thiếu gia là một đứa trẻ ngoan. Còn nhỏ đã thông tri đạt lễ, ngôn hành chuẩn mực, không có điểm nào khiến người ta chỉ trích. Chỉ là, một đứa nhỏ suy cho cùng vẫn là một đứa nhỏ. Mà đứa nhỏ này của cậu, nội tâm kỳ thực vô cùng cô đơn."

Cho nên, người làm trưởng bối như y thật sự không hy vọng đứa nhỏ nhà mình là một đứa trẻ ngoan không được kẹo.

Nơi ấy Giang Nam có nhành mai trắng.Where stories live. Discover now