7 - Diêu quang

En başından başla
                                    

Đánh xong ba thước, phụ thân ném thước xuống đất, thở dài rời khỏi tẩm điện, chỉ để lại một câu: "Sau này nếu có chịu ấm ức, không đến mức bất đắc dĩ thì đừng về Tây Hải."

Ta dập đầu về hướng phụ vương rời đi, cất cao giọng: "Con đa tạ phụ vương thành toàn!"

Mẫu thân rơi lệ, vội vàng đỡ ta lên, khụt khịt dặn dò: "Phụ vương con chỉ giận dữ mà thôi, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc con. Thốn Tâm, Tây Hải mãi mãi là nhà của con và Vô Ưu, sau này nếu không được như ý, lúc nào cũng có thể về nhà."

Ta ôm mẫu hậu, khóc lớn.

Phụ vương đánh ta ba thước không chút do dự, cũng không phải là nhẫn tâm, mà là hận sắt không thành thép. Hơn nữa, ông ấy cũng muốn Dương Tiễn biết, ta đã vì hắn mà trả giá những gì, tránh để hắn không biết quý trọng mà phụ lòng ta.

Ngày xuất giá, Tây Hải mười dặm hồng trang, vô cùng náo nhiệt. Các cung nhân thường xuyên đi tới đi lui, nâng một mâm son phấn và châu quan bảo thuý. Khắp cung điện tràn ngập từng làn gió thơm.

Vốn dĩ ta không muốn quá phô trương, nhưng hôn lễ này lại được cả Tam giới chú ý, thiếp bái một phần đưa đến Tây Hải, quà cáp cũng chất đầy nhà kho. Đây không chỉ là ta và Dương Tiễn gương vỡ lại lành, mà còn là liên hôn giữa Tây Hải và Chân Quân Thần Điện. Quan hệ phức tạp, ích lợi đan xen, thực sự không phải chuyện đơn giản.

Nếu đã quyết định sóng vai cùng hắn thì phải bình tĩnh tiếp nhận sóng gió.

Vệ binh Tây Hải hộ tống ta và Vô Ưu lên bờ, sau đó để kiệu tám người do thân binh của Dương Tiễn nâng đón ta về Quán Giang Khẩu.

Ta đã hỏi Vô Ưu, về sau nó muốn sửa họ Dương hay là tiếp tục họ Ngao. Nó trả lời không do dự: "Con vẫn giữ họ Ngao, mẹ một mình nuôi con lớn, đương nhiên con vẫn theo họ mẹ. Tuy cha rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn để mẹ thiệt thòi ba trăm năm. Nếu vì cha mẹ làm hoà mà con quên đi tất cả của quá khứ thì quá vô lương tâm."

Ta cười với nó: "Chuyện quá khứ con không biết rõ, cha con cũng không nợ mẹ. Con có biết mẹ đã từng vô cớ gây rối, đuổi cô cô con ra khỏi phủ, từng ép Hao Thiên Khuyển biến về nguyên hình, thậm chí còn xích nó ở một chỗ. Cho nên, quá khứ đã qua đi, con cũng đừng bận tâm."

"Vậy con vẫn giữ họ Ngao, dù cha rất tốt, nhưng con vẫn thân thiết với mẹ hơn."

Ta cảm động nhưng không dám rơi nước mắt, sợ làm hỏng lớp trang điểm khéo léo.

Vô Ưu ngồi đối diện với ta, lấy tay chống đầu, cười nhìn ta: "Mẹ, hôm nay mẹ thật đẹp." Ta duỗi tay chọc một cái lên trán nó, trách nó không phân lớn nhỏ.

Hôn lễ lần này long trọng hơn một ngàn ba trăm năm trước rất nhiều, tuy ta và Dương Tiễn không mời quá nhiều người, nhưng vẫn có rất nhiều tiên nhân không mời tự đến. Có điều, bọn họ cũng biết ý, chỉ để lại quà cáp, nhìn trộm vài lần rồi rời đi.

Nhóm người Tam Thánh Mẫu, Hao Thiên Khuyển, Trầm Hương, Mai Sơn huynh đệ, Na Tra và Tôn Ngộ Không đợi ở Quán Giang Khẩu, thấy ta tới liền vội vàng tiếp đón. Tôn Ngộ Không quen đùa giỡn, luôn mồm kêu "Dương tiểu thánh thật có diễm phúc" khiến ta ngượng ngùng không thôi. Y lại gần thăm dò: "Hải sản muội muội, sau này nếu Dương tiểu thánh ức hiếp ngươi thì ngươi cứ đến tìm lão Tôn. Tôn đại thánh giúp ngươi xả giận!"

[Hoàn] [Tiễn Tâm] Nay mới biết ngày đó saiHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin