TG6 : Trở về thời thiếu niên, ta chữa khỏi bệnh khuyển của đại lão tương lai (3)

Start from the beginning
                                    

Lục Bạch lại lạnh giọng lặp lại câu nói "Đưa điện thoại cho tôi!"

"Đây, cho cậu, giết người là phạm pháp." Hai người gần như bị sự hung ác của Lục Bạch làm sợ đến đái trong quần.

Lục Bạch lại căn bản không có ý tứ để ý tới bọn họ, nơi này không phải nơi để ở lâu. Cậu chế phục hai người này cũng tốn chút thời gian, hiện tại người toàn trường đều đang tìm cậu, so với chuyện này, cậu phải nghĩ biện pháp chạy trước.

"Rất khó a! Chân của ngươi chỉ sợ đi không xa được." Hệ thống cảm thấy ý tưởng của Lục Bạch rất khó thực hiện.

Lục Bạch hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, bởi vậy, cậu quyết định dứt khoát đao thật kiếm thật cùng bọn họ đấu một trận.

Ở trên đường, Lục Bạch ấn số vào điện thoại, 110.

"Cái này không phải vô dụng sao? Ta nhớ rõ lúc trước Lục Bạch cũng từng báo án, nhưng mà không có chứng cứ."

"Cho nên chúng ta phải đổi lý do khác."

"Lý do gì?"

"Bạo lực học đường không được, vậy tự sát thì sao?"

Lục Bạch mở ra điện thoại của người kia, đồng thời gọi đến rất nhiều số điện thoại khác nhau.

120, 119, tin tức thời sự xã hội, phóng viên giải trí trên địa bàn, điện thoại hộp thư của thị trưởng, trung tâm bảo hộ trẻ vị thành niên, nội dung Lục Bạch nói đều là cùng một câu.

Cậu không lấy danh nghĩa bản thân người bị đánh, mà là lấy danh nghĩa một người vây xem "Không hay rồi, trường học của chúng cháu có một bạn học trèo lên tầng cao nhất của ký túc xá muốn nhảy lầu!"

Hệ thống không rõ Lục Bạch làm như vậy cùng với chính mình trực tiếp báo án có khác gì nhau.

Lục Bạch nhẹ giọng giải thích "Nội dung như bạo lực học đường, nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn. Nhưng đối với mọi người mà nói, tất cả tin tức đều đề cập tới mạng người thì đều sẽ có vẻ vô cùng có trọng lượng."

"Hơn nữa chỉ có làm như vậy, ta mới có thể trước tiên rời khỏi trường học. Nếu không, tiếp tục chịu đựng như vậy, cho dù không bị đùa chết, thì kết cục cũng sẽ không tốt hơn so với thế giới gốc một chút nào."

"Thể lực của ta, chỉ sợ chỉ có thể duy trì đến được tầng cao nhất." Lục Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua đầu gối máu thịt lẫn lộn, miệng vết thương đã bị nhiễm trùng, thậm chí cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ đang không ngừng bò lên thân thể.

Nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát hiểm, không chỉ là chân, ngay cả mạng cũng sẽ cùng nhau bỏ lại ở nơi này.

"Cái tên Lục Lộc ngu dốt kia! Hắn rõ ràng biết tình huống của ngươi lúc này!"

Lục Bạch gian nan đẩy ra cửa lớn của tầng cao nhất tòa nhà thực nghiệm, sau đó liền bùm một tiếng té lăn trên đất.

Thở phì phò, Lục Bạch tích tụ một ít sức lực, nhưng lại không có cách nào đứng lên, cậu chỉ có thể gian nan bò tới sân thương bên cạnh.

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấyWhere stories live. Discover now