Chương 10: Ngai Hậu Không Ngôi[HOÀN]

Start from the beginning
                                    

Vân phủ, tại thư phòng Vân tướng quân lúc này đang sáng đèn. Đêm khuya thanh vắng đón chào vị khách quý.
Lạc Vô Tâm đã trở lại bộ dáng thanh cao vô cảm của mình. Dường như sâu trong đôi mắt ấy chỉ còn lại lạnh nhạt.
Sẽ không thể nào liên tưởng đến người vừa nãy là một.
Vì toàn bộ con người của nàng cũng chỉ có một người mới có thể cảm nhận trọn vẹn được.
"Lạc tiểu thư, tiểu thư có việc rời đi sao? Liệu lão phu còn có thể gặp lại tiểu thư không?".
Lạc Vô Tâm không trả lời mà đưa phong thư in hình hoa sen, kết đóng thư là con dấu hoa sen và đồ án phượng hoàng cho Vân tướng. Nàng chỉ để lại lời nói rồi quay người bước đi.
"Từ nay về sau chủ nhân của Vân gia sẽ là Đông Cung thái tử Long Ngạo Thiên, những gì hắn nói đều tượng trưng cho ý của ta. Dù là bất cứ chuyện gì cũng không thể từ chối".
"Ngươi hãy chính tay đưa cho hắn. Tạm biệt!".
Thật ra nàng không cần thiết phải làm như thế, nhưng nàng sợ nếu nàng đột nhiên biến mất, thì người đó cũng sẽ đi theo.
Nói nàng suy nghĩ nhiều cũng được, thanh cao cũng không sao. Nàng không biết kiếp sống của mình đến đây là kết thúc chưa, nhưng với hắn cuộc đời chỉ có một, chẳng qua vì nàng mà rẽ hai kiếp.
Nàng có thể cảm nhận được kiếp này thật sự đã kết thúc. Nàng và hắn sẽ mãi mãi không gặp lại nhau.
Không phải nàng không có ý nghĩ đến hai người kết thúc cùng nhau, nhưng suy nghĩ ấy chỉ thoáng qua như cơn gió rồi nhanh chóng biến mất.
Nàng sinh ra thương tiếc, không nỡ khiến hắn đau lòng, không muốn để cuộc đời hắn vì mình mà ngắn lại. Tương lai như thế nào thì nàng không biết, nhưng ít nhất hiện tại thì không phải vì nàng.
Nên để hắn chờ cũng được, rồi sau đó thời gian sẽ xoa dịu tất cả, nàng cũng sẽ dần chìm vào quên lãng.
Bóng người nhỏ bé chầm chậm bước đi trong bóng đêm, đơn độc, lạnh nhạt như loài sen quý tỏa sáng.
Nàng từ từ biến mất khỏi nơi đây như chưa từng ghé thăm, nhưng trong không khí như còn phảng phất mãi hương sen.
Trước phủ Vân tướng, một bóng người chìm trong ánh đêm, mắt luôn dõi theo nhìn mãi về hướng nàng như muốn theo sát không rời.

U Linh Cốc đón ánh bình minh lúc nào cũng rực rỡ nắng mai. Xuyên qua lá cây càng như phủ thêm một tầng dịu dàng.

Trên đỉnh núi cao nhất, chiếc võng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chuông gió nhẹ lay phát ra âm thanh đinh đang dễ nghe.
Giọng nói từ chiếc võng lông thú cũng vì vậy mà chứa thêm phần ý vị.
"Nguyệt, thế gian này người sau ta ngươi nghĩ đến là ai?".
Cũng như câu hỏi của kiếp trước, khi nàng hỏi thì Nguyệt vẫn khó lựa chọn như vậy.
Nguyệt rất khó khăn để có thể tìm được cái tên đó, vì với nàng, chủ nhân là độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được.
Nhưng nếu chủ nhân đã hỏi thì nàng buộc phải có câu trả lời.
"Đông Cung thái tử Long Ngạo Thiên ạ".
Dường như nghe thấy chuyện thú vị, nàng cười nhẹ. Vẫn là câu trả lời này. Kiếp trước sau khi nghe đến thì sinh ra tò mò nên đã tìm hiểu và gặp gỡ.
Nhưng kiếp này có lẽ thứ tự sai mất rồi. Nàng đã thua hoàn toàn trên tay chàng.
"Truyền lời của ta, U Linh Cốc tuyệt đối trung thành với Đông Cung thái tử Long Ngạo Thiên. Nếu như...nếu như thế hệ tiếp theo của hắn lên ngôi, thì chỉ cần là minh quân vẫn sẽ ủng hộ".
"Vâng thưa ngài".
Có lẽ lúc này như không còn gì luyến tiếc, thân ảnh nàng đứng dậy bước đi.
"Nguyệt theo ta".
"Dạ".
Đằng sau thác nước cao nhất là hồ Tịnh Đế, thỉnh thoảng nàng vẫn sẽ dạo thuyền thưởng sen, đùa nghịch làn nước mát.
Hay đôi khi chỉ đơn giản là nhắm mắt lại thả trôi vô định dòng suy nghĩ.
Vốn nghĩ sẽ bình yên vô vị trải qua từng kiếp một, khi ra đi cũng như một cơn gió nhẹ mà thôi.
Nhưng sẽ có những điều kì diệu đến một cách đột ngột, để rồi buộc ta phải thừa nhận.
"Khi ta chết đi, ngươi mang tro cốt của ta rải xuống đây. Ta thích nhất không khí nơi đây, muốn ngày ngày được ngửi hương sen".
"Chủ nhân!".
"Đừng nói gì và hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện".
Nguyệt nhìn người đứng trên mảnh đất trong hồ, váy áo đỏ rực tung bay theo làn gió, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ không tì vết thanh cao thoát tục. Nàng không nhịn được mà nức nở.
"Vâng, thưa chủ nhân".
"Kiếp này của ta coi như đủ tròn đầy, còn có ý nghĩa hơn cả mười kiếp cộng lại. Ta không còn gì hối tiếc. Chỉ là thấy không nỡ một chút...chỉ một chút mà thôi."
Nói dứt câu, nàng lấy ra thanh kiếm nhỏ bên trong tay áo, đừng hỏi vì sao lại chọn cái chết đau đớn như vậy. Vì nàng biết nếu con tim này không bị xuyên qua, để cảm nhận được nỗi đau lời nguyền hạ xuống, thì có lẽ chàng vẫn bị dính phải.
Thanh kiếm chuẩn xác xuyên qua tim, nhưng nó không thấy đau nữa, mà hình như chỉ muốn nói điều cuối cùng trước khi ngừng đập...là nhớ hắn rồi.
"Chủ nhân...".
Nguyệt nhanh chóng phi tới đỡ lấy thân ảnh như ánh lửa đang dần lụi tàn, tiếng kêu thất thanh đau đớn nức nở vang lên.
Cho dù ta và chàng chưa thành thân, đầu chưa đội mũ, lễ chưa kịp làm. Nhưng trước khi ta rời khỏi thế gian này, ta cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của chàng, cũng là của chính ta. Đó là khoác hỷ phục gả làm thê chàng. Đôi mắt nàng nhắm lại, trên môi còn vương đọng nụ cười tuyệt mỹ thê lương.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: May 30, 2022 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Thiên Hậu Độc Nữ [HOÀN]Where stories live. Discover now