Chương 14: Ngày đêm tơ tưởng

Start from the beginning
                                    

  Tiêu Tâm Nguyệt cho nàng cái chủ ý: "Lần sau trước khi ngủ ngươi hãy nghĩ đến một người nào đó đi, người này có thể sẽ ở trong mơ bồi ngươi."

  Chu Châu Anh cảm thấy có lý, dù sao ban ngày nghĩ cái gì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, không chừng nàng nhắc mãi một người, nằm mơ mười lần, cũng sẽ xuất hiện một hai lần đi?

  Nàng theo bản năng không thèm nghĩ tới ba mẹ mình, bởi vì nàng sợ nghĩ tới nhiều, lại không cách nào trở lại bên cạnh bọn họ còn làm chính mình thêm buồn bực. Đến nỗi bằng hữu đồng học trừ bỏ Mạnh Nho Nhỏ, cũng không có nhiều người đáng giá để nàng nhớ thương.

  Nghĩ tới nghĩ lui, ở nơi này người duy nhất có thể để nàng nhắc mãi cũng chỉ có nữ chủ a?!

  Nàng nghiên nghiên đầu ngắm Tiêu Tâm Nguyệt. Người kia sau khi lau xong, đem khăn tay thu vào trong ngực, cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền hỏi: "Cảm thấy không ổn?" 

  "Chủ ý này rất tuyệt, chính là như vậy sẽ dễ dàng ngày đêm tơ tưởng, động tình a."

  Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

  Nàng nói: "Không nghĩ cũng không sao, tìm đại người nào đó, hiệu quả giống nhau."

  "Nếu là người cùng chung chăn gối lâu, nói không chừng ban đêm ngày nào đó nhất thời động tình liền cộng phó Vu Sơn a."

  Tiêu Tâm Nguyệt huyệt Thái Dương thình thịch nhảy. Nàng dời đề tài: "Nếu tỉnh, thì nhanh đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm sáng! Ta về trước đổi thân xiêm y."

  Chu Châu Anh nhìn nàng đi ra cửa, trong lòng vẫn còn cân nhắc: "'Về trước đổi thân xiêm y', không lẽ lời này ý tứ là đổi xong xiêm y liền đến đây cùng ta ăn bữa sáng sao?"

  Nàng nhớ khi lúc mới gặp nữ chủ, biểu tình của nữ chủ, sát khí đó dùng mười tầng lự kính cũng lọc không hết. Về sau thái độ nữ chủ cũng dần dần mềm hoá, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ lấy biểu tình thập phần ẩn nhẫn lại phức tạp để nhìn nàng.

  Ở giữa thâm cừu đại hận, nữ chủ còn có thể đối nàng săn sóc như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng được!

  Chu Châu Anh động não chút: "Cái gọi là giết người tru tâm, chẳng lẽ nữ chủ muốnta buông lỏng cảnh giác, để ta ỷ lại nàng, không thể rời xa nàng. Ngay sau đó liền PUA ta, ngược đãi thể xác và tinh thần ta, làm ta đau đớn đến chết?!"

  Làm sao bây giờ, nàng giống như là có chút mê luyến nữ chủ.

  Không được, không được, nàng có thể thích, có thể sùng bái, nhưng không được động tâm a!

  Chu Châu Anh dưới đáy lòng tự khai thông chính mình, lúc này mới thong dong đi rửa mặt.

  Chờ nữ đệ tử đưa bữa sáng đến, Tiêu Tâm Nguyệt cũng đã đổi xong thân áo váy thuần tịnh đến đây. Váy mặc trên người, Chu Châu Anh cảm thấy nữ chủ nếu phẫn nam trang càng thêm anh tuấn tiêu soái a.

  "Thánh Nữ tỷ tỷ, mặc váy đánh nhau sẽ thuận tiện hơn sao?" Chu Châu Anh tò mò hỏi.

  Tiêu Tâm Nguyệt nói: "Mạch Sơn phái rất an toàn, không cần đánh nhau."

  Chu Châu Anh nghĩ thầm cũng đúng, phỏng chừng không có mấy đồ đệ đạo chích dám xâm nhập vào đại bản doanh Mạch Sơn phái a, nếu xông vào thật, sợ là còn chưa có đi vào đã bị cấm chế Mạch Sơn phái ngăn lại.

  Nàng lại hỏi: "Vậy Thánh Nữ tỷ tỷ là mặc quần mùa thu sao? Ngày mùa đông xuyên váy sẽ rất lạnh a!"

  Tiêu Tâm Nguyệt: "........."

  Sợ nàng không biết quần mùa thu là gì, Chu Châu Anh giải thích: "Chính là quần bông, loại này dù không phải rất dày nhưng thực ấm áp."

  "Giáo chủ là muốn quần mùa thu sao? Ngày mai ta sẽ để người đến Vân Khê Các mua cho ngươi."

  Chu Châu Anh: "Vân Khê Các cũng có bán quần mùa thu?!"

  Tiêu Tâm Nguyệt gật đầu: "Không chỉ có nguyệt sự bố, quần mùa thu, mà thậm chí là bàn chải đánh Giáo chủ đang dùng cũng đều là Vân Khê Các xuất phẩm."

  Chu Châu Anh nghĩ thầm, quả nhiên đúng như nàng đoán, Vân Khê Các chính là cửa hàng tinh phẩm của nữ nhân! Nếu có cơ hội nàng sẽ đến đó dạo một vòng a.

  Tiêu Tâm Nguyệt đem đĩa mì đẩy tới trước mặt Chu Châu Anh: "Thời điểm ăn cơm đừng phân tâm, ăn xong đĩa mì này, ta mang ngươi đi tản bộ."
 
  "Ta cũng không phải hài tử." Giáo chủ lầu bầu, nhưng lại dùng tốc độ ánh sáng ăn xong bữa sáng, sau đó phủ thêm áo choàng 'Xã hội đen', cùng Tiêu Tâm Nguyệt ra cửa.

  Tiêu Tâm Nguyệt dặn dò nàng: "Nếu lát nữa có gặp người, ngươi đừng nói chuyện, cũng đừng nhìn bọn họ."

  Chu giáo chủ bảo bảo tò mò hỏi : "Vì sao? Rất không lễ phép a!"

  "Không có vì sao, nghe lời."

  Chu giáo chủ biểu tình ai oán.

  Tốt thôi, người đứng dưới mái hiên không thể không cuối đầu, ngươi là nữ chủ ngươi làm chủ.

  Lúc nãy gặp những người khác, nàng còn có thể cùng Tiêu Tâm Nguyệt nói nói hai câu, nhưng gặp đệ tử tuần tra, nàng liền im lặng.

  Nữ chủ cùng đệ tử môn phái nhà mình tán gẫu, nàng một cái ngoại nhân vô pháp xen mồm, ——— cực kỳ giống cha mẹ mang hài tử đi gặp thân thích, lại để hài tử đứng một bên, bọn họ thì cùng những vị thân thích nọ nổi lên đề tài của đại nhân, ——— thật là hảo nhàm chán a.

  Chu Châu Anh chán đến chết, ánh mắt hướng lên người những đệ tử kia nhẹ nhàng đảo qua.

  Đệ tử tuần tra cũng vừa vặn trộm ngắm nàng, bị ánh mắt không chút nào để ý của nàng đảo qua, nhất thời sợ tới mức muốn hét lên chấn động: Là tên nào nói đôi mắt Ma giáo giáo chủ mượt mà đáng yêu, thoạt nhìn kiều mềm nhưng lạnh?

  Đôi mắt phượng hắc bạch rõ ràng lại hẹp dài, trong lười biếng lộ ra chút lãnh khốc vô tình, trong vũ mị lộ ra sát ý được giấu giếm. Bị nàng nhìn một cái, hắn cả người đều nổi hết da gà sao!

  Cùng so sánh với Thánh Nữ ôn nhu đoan trang hào phóng của bọn họ, nàng ta nơi nào gọi là cừu nha, đây là mỹ nhân bò cạp a!

  Hai bên cũng không có đại sự gì quan trọng cần bẩm báo, nên bọn họ chạy nhanh từ biệt Thánh Nữ, tiếp tục đi tuần tra.

  Chu Châu Anh hỏi: "Thánh Nữ tỷ tỷ, ngươi bình thường có hay hung ba ba không? Làm sao mà mấy đệ tử kia vừa thấy ngươi liền bị dọa sợ chạy đi vậy?"

  Lần trước là thế này, lần này càng khoa trương, cảm giác phía sau bọn họ như có quỷ rượt.

  Tiêu Tâm Nguyệt mỉm cười nhìn nàng một cái, nói: "Biểu hiện không tồi, tiếp tục bảo trì."

  ———————————————––—–—

  (*): Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết, tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.

  Văn Khúc Tinh quân: là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian.

[ BHTT ] [ EDIT ] Sau Khi Xuyên Thư Nữ Chủ Nàng Liền ĐenWhere stories live. Discover now