TG3: Sau hai năm mất trí nhớ vì tai nạn máy bay (12)

Start from the beginning
                                    

"Quan trọng là, những người trong vòng ở thủ đô cũng không hề kém hơn so với đám người bên ngoài kia, thậm chí còn quyền cao chức trọng hơn. Nhóm người này muốn giương oai ở địa bàn đế đô của bọn họ, chỉ sợ chưa tới lúc bắt được chúng ta đã thương gân động cốt trước."

"Có lý!" Ông lão cũng cẩn thận suy nghĩ một lượt, cảm thấy cách nói của Lục Bạch là hữu hiệu nhất.

Hiện tại bọn họ chính là thức ăn nằm trên mâm của người khác, muốn chạy thoát, hơn nữa muốn phản kháng thì nhất định phải có tư bản hậu thuẫn. Trước mắt ở trong vòng vây của người ta, muốn ra sức liều mạng cũng không có cách nào. Hơn nữa sau khi tới thủ đô ông cũng có thể nhân cơ hội gặp lại một ít bạn cũ. Cái khác không được, thay bản thân ông yểm trợ bên người mấy đứa nhỏ cũng đủ rồi.

Bởi vậy, sau khi quyết định xong, Lục Bạch liền kêu mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Lục Bạch gọi tất cả bọn họ tới, "Chuyến đi này không biết khi nào mới có thể trở lại. Anh nhớ rõ gia đình của một trong hai đứa các em vốn dĩ ở bên này phải không? Muốn trở về nhìn qua chút chứ?"

"Em..." Thiếu niên kia tên là Vưu Hạ, nó và Lục Bạch chưa từng tiếp xúc nói chuyện, đột nhiên bị nhắc đến tên cũng khá hoảng sợ. Nhưng sau một lúc lâu do dự, vẫn là gật gật đầu, "Vâng, em muốn trở về nhìn xem. Bà nội của em...không biết tình huống hiện tại như thế nào."

"Được, vậy chúng ta lập tức đi." Lục Bạch mang theo Vưu Hạ chuẩn bị ra cửa. Lần này bọn họ chỉ là nhìn qua một cái, tốc chiến tốc thắng, cũng không tính toán ở lại lâu, cho nên Lục Bạch đơn giản cũng không có cải trang, mà dặn dò những người khác đóng gói hành lý cẩn thận, lại kêu Hồ Hàm và Bùi Hằng cùng đi ra ngoài tìm xe. Sau đó mới mang theo Vưu Hạ ra cửa.

Vưu Hạ sống ở thành phố này đến năm bảy tuổi, sau đấy bị cha mình liên lụy nên mới bị người khác ném tới trong Lục Viện.

Trên đường, nó nhịn không được nói với Lục Bạch chuyện trong nhà.

"Đều là do Thịnh gia giở trò quỷ. Đám người kia chính là lũ súc sinh!" Nói đến kẻ thù, Vưu Hạ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Cha em vốn dĩ là một kỹ sư ưu tú, ông ấy làm việc cho Thịnh gia. Năm đó em bảy tuổi, nhà xưởng của Thịnh gia đồng loạt xảy ra sự cố công nghiệp rất lớn. Khi ấy đã chết rất nhiều người."

"Kết quả điều tra ban đầu được xác định là do thao tác sai lầm của công nhân gây ra, tin tức đưa lên cũng là như vậy. Nhưng dù vậy, Thịnh gia cũng bồi thường không ít tiền, cho nên lúc ấy danh tiếng của Thịnh gia rất tốt, không ít người đều nói có thể làm công cho Thịnh gia là may mắn. Những công nhân bị trọng thương kia sau này cũng không có tới công ty Thịnh gia gây phiền phức."

"Nhưng sau đó lúc cha em cùng đoàn đội thu dọn hài cốt, vô tình phát hiện mọi chuyện cũng không giống với báo chí đưa tin. Mà là thời điểm Thịnh gia nhập hàng, nguyên vật liệu kém chất lượng nên dẫn tới việc xảy ra vấn đề."

"Cho nên chuyện này căn bản không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì Thịnh gia ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu?" Lục Bạch ngay lập tức nghe hiểu vấn đề trong chuyện này.

[Edit1 - Hoàn] Nam phụ ác độc thì phải thích gì làm nấyWhere stories live. Discover now