Cậu ấy mở lá thư và đọc trong yên lặng. Một lát sau thì ngẩng đầu cười tươi.

"Oh, Jaehyun, cái anh này, sao có mỗi tên em? Nhanh lên, thêm cả tên của anh vào nữa, ok?"

Chỉ cần ở bên cậu ấy, tình yêu sẽ không ngừng chạy về phía trước mà chẳng cần đến bất cứ nguồn nhiên liệu nào.

-

Có đôi khi tôi và cậu ấy yêu nhau một cách mãnh liệt. Tôi đè Jungwoo vào tường, mạnh mẽ cởi nút áo, nghe tiếng rên kích động của cậu ấy, cảm nhận run rẩy không thể kiềm chế được. Có đôi khi chúng tôi lại giống như cuốn phim quay chậm 0.5x tràn ngập âu yếm và ngọt ngào, vò tóc, chậm rãi hôn môi. Jungwoo sẽ ôm chặt cổ tôi, chạm hai trán vào nhau và từ từ nhếch môi phát ra tiếng cười khe khẽ. Nếu như có cánh hoa từ trên trời rơi xuống thì chắc hẳn nó sẽ nhẹ nhàng vương trên mái tóc cậu với gia tốc trọng trường chỉ bằng 4.

Tình yêu của tôi vừa bình yên vừa căng tràn đến không thể giải thích nổi.

Vào năm thứ hai ở Pháp, lần đầu tiên tôi đi xem trình diễn pháo hoa ở Tháp Eiffel. Tôi đã đến cùng mấy người bạn, có Johnny, Winwwin và Mark. Tôi cảm thấy hơi tiếc vì không thể gặp Taeyong, Doyoung và Yuta. Còn Jungwoo đang về quê thăm họ hàng, cho nên tôi lấy di động quay lại video.

Tôi nghĩ về công ty của bố, về loại vắc xin gặp sự cố và cả những đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi loại vắc xin đó. Mười năm trước tôi không bao giờ có thể tưởng tượng những chuyện này sẽ xảy ra với bản thân. Chuyện tồi tệ lắm thì cũng chỉ là mất đi một hoặc vài người bạn. Nhưng đằng này, tội lỗi của bố thì không còn lời nào để bào chữa.

Vào năm thứ ba, tôi và Jungwoo đến cùng nhau. Chúng tôi ngồi chờ pháo hoa ở Công Viên Champ De Mars. Tôi muốn làm rối tung mái tóc màu cam, muốn hôn lên mắt, mũi và môi của cậu dưới pháo hoa, muốn không phải lìa xa kể cả khi pháo hoa tàn. Mặc kệ cậu ấy là đóa dạ lan hương, là viên hoàng thạch hay cún con, chỉ cần là Kim Jungwoo, tình yêu tôi dành cho cậu ấy sẽ vĩnh cửu giống như mùa đông trong quả cầu pha lê.

Khi pháo hoa kết thúc, đám đông bắt đầu rời đi, chúng tôi ôm lấy nhau đi về hướng ngược lại của toà tháp. Chúng tôi định trở về bằng tàu điện ngầm nhưng dòng người xếp hàng dài tận lối vào. Cuối cùng chúng tôi quyết định cùng nhau đi bộ.

Một cặp vợ chồng già vừa rời khỏi quán ăn bên đường, họ run rẩy bước phía trước chúng tôi. Cả hai không thể không bước chậm lại, nhìn theo bóng lưng bọn họ. Đi ngang qua một biển quảng cáo lớn che khuất ánh sáng từ đèn đường, tôi ôm lấy cổ Jungwoo thì thầm vào tai cậu: "Chúng ta kết hôn đi."

Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi như thể không nghe rõ. Tôi nhanh chóng nhắc lại: "Trước Giáng sinh năm nay, hãy kết hôn vào ngày kỷ niệm ba năm nhé.". Khi đến nơi có ánh sáng, gương mặt cậu trở nên rõ ràng, đôi mắt sáng lấp lánh trùm một tầng hơi nước.

Tôi thở một hơi nói thêm: "Em cũng có thể từ chối."

Cậu ấy đáp: "Em đồng ý chứ" – sau đó nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh thích em đến mức không chịu nổi rồi đúng không?"

Tôi cũng cười nói: "Đúng vậy" – Không thể không thừa nhận, tôi cúi đầu cọ cọ trán cậu ấy: "Em thông minh quá, anh là không chịu nổi đây."

Từ ngày đưa ra quyết định này, mỗi lần cao hứng, cậu ấy lại vui vẻ lặp đi lặp lại: "Em muốn kết hôn ngay và luôn!"

-

Tôi chần chừ bên ngoài phòng làm việc của sếp, lá đơn từ chức trên tay ướt đẫm mồ hôi. Đó là những giây phút khó khăn nhất trong cuộc đời.

Bởi vì Jungwoo mang quốc tịch Pháp, sau khi kết hôn với cậu ấy, tôi có đủ tư cách để ở lại Pháp vô thời hạn.

Tôi biết rằng việc "tôi muốn kết hôn vì tôi thích cậu ấy đến mức không chịu nổi" và việc "tôi có giấy phép cư trú sau khi kết hôn" đơn giản xảy ra cùng lúc một cách tình cờ. Nhưng kể từ khi sống như một người tị nạn và le lói suy nghĩ về cách dễ nhất để ở lại, tôi đã không còn đủ tư cách nữa. Cho dù, cậu ấy chẳng hề hay biết.

Tại sân bay, tôi xem lại lần cuối tin nhắn Jungwoo gửi về dự định đi đâu vào dịp Giáng sinh rồi tắt điện thoại.

Khoảng khắc máy bay cất cánh, trái tim tôi vĩnh viễn trĩu nặng.

Tình yêu của tôi dành cho cậu ấy, không ai hiểu hết, không ngôn ngữ nào diễn tả được, rất rất rất yêu, kể cả việc kết hôn, nguyện cùng nhau mất tự do, nguyện cùng trao nhau trọn vẹn.

Tôi đã nói từ đầu tình yêu của tôi dành cho cậu ấy dù cả đời không kết hôn cũng không thể lay chuyển.

-

Người nhận: Papa Noël

Địa chỉ: Pôle Sud

Ông già Noel thân mến,

Ông khỏe không?

Cháu là Kim Jungwoo. Năm nay cháu đã rất ngoan.

Ông nói Jaehyun đừng đi có được không?

-FIN-

*Thỏa thuận tương trợ sống chung - Pacte civil de solidarité- viết tắt: PACS "Đạo luật chung sống giữa những người trưởng thành" hay còn gọi là PACS được giới thiệu trong Bộ luật dân sự Cộng hòa Pháp vào ngày 15/11/1999 và được gọi với tên khác là Khế ước liên đới dân sự (Theo wiki)

* Audrey Hepburn - Breakfast at Tiffany

* Audrey Hepburn - Breakfast at Tiffany

¡Ay! Esta imagen no sigue nuestras pautas de contenido. Para continuar la publicación, intente quitarla o subir otra.

Tâm sự: Fic này mình edit lâu lắm rồi. Mà không lưu link gốc lofter, giờ không tìm lại được link. Fic có cảm giác day dứt sao đó. Kiểu như Jaehyun rất yêu rất yêu, nhưng đồng thời tự ti bản thân là không đủ, không xứng đáng với Jungwoo.

[Jaewoo] Try Again I Jaehyun & JungwooDonde viven las historias. Descúbrelo ahora