CHƯƠNG 122: TÌNH YÊU CHỈ DÀNH CHO MỘT NGƯỜI DUY NHẤT

Start from the beginning
                                    

Trình Tô nhiên nghe lời đứng dậy, mặt hướng về phía cô ấy khóa ngồi xuống.

Đôi tay thuần thục ôm lấy cổ cô ấy.

"Chị......"

Cô nằm ở bên tai cô ấy, giọng nói khàn khàn: "Chị sẽ không sợ bẩn váy của mình nữa chứ?"

Giang Ngu sửng sốt.

Trong chốc lát nhớ tới rất nhiều năm về trước ở trong văn phòng, Nhiên Nhiên cũng là như thế này ngồi ở trên đùi cô ấy, cô ấy cầm cái thảm mỏng lót dưới, nói là sợ làm bẩn chiếc váy mới mua của mình ----- khi đó Nhiên Nhiên ở trong lòng cô ấy so ra còn kém hơn một cái váy.

Cũng không biết đến tột cùng là thật sự so ra kém hơn hay là bản thân cố chấp không chịu thừa nhận.

"Nhiên bảo, tôi...." Giang Ngu ôm chặt người trong lòng ngực.

Trình Tô Nhiên lại bắt lấy tay cô ấy, khó lòng kìm nổi mà hừ hừ: "Giang Khả Khả, chị thật chậm chạp, nhanh lên."

"!"

"Hôm nay muốn làm món quà của chị."

Ngày hôm sau là sinh nhật của Văn Nhược Huyền.

Đêm qua quá kịch liệt, cuối cùng Trình Tô Nhiên chống đỡ không được, ngã đầu xuống liền ngủ, mệt nhọc hơn nữa còn say rượu, vừa ngủ là một giấc đến giữa trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Văn Nhược Huyền gửi tin nhắn đến.

[ Nhiên Nhiên, tối nay mình mời mọi người trong công ty liên hoan, ở khách sạn xx, cậu sẽ đến chứ? ]

Thời gian gửi đến là sáng sớm 5 giờ rưỡi.

Ở trong ấn tượng của cô Nhược Huyền chưa từng dậy sớm như vậy.

Tin nhắn thứ hai là hơn 9 giờ: [ có thể mang theo người nhà, cậu và Giang Ngu cùng tới đi. ]

Tin nhắn thứ ba là mười phút trước: [ không rảnh cũng không sao. ]

"!!!"

Trình Tô Nhiên vội vàng bò dậy.

Hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của Nhược Huyền a! So với Giang Ngu chỉ kém có một ngày, sao cô lại quên mất chứ? Rõ ràng mấy ngày trước còn nhớ rõ.....

Trước kia cô sẽ canh đúng 0 giờ gửi lời chúc phúc đến Nhược Huyền, hôm nay lại không có, khoảng cách thời gian của ba tin nhắn này phảng phất như đang nói cho cô biết, từ rạng sáng cho đến giữa trưa, có người bởi vì không nhận được tin nhắn đáp lại của cô mà lo sợ bất an.

Tâm cô bắt đầu sinh ra áy náy, nhanh chóng đánh chữ trả lời:

[ đi! ]

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy văn tự quá mức nhợt nhạt, cô bèn ghi âm giọng nói: Nhược Huyền, sinh nhật vui vẻ nha, ngày hôm qua mình quá mệt, quên gửi tin nhắn cho cậu, ngủ đến giờ này mới tỉnh....."

Giây sau Văn Nhược Huyền đã trả lời: [ không sao. Đói bụng chưa? Mau đi ăn cơm đi. ]

Phía sau còn theo một cái emo đáng yêu.

Trình Tô Nhiên thoáng thở phào nhẹ nhõm, buông điện thoại, duỗi người ngáp một cái. Lúc này cửa phòng ngủ mở ra, Giang Ngu từ bên ngoài tiến vào, "Nhiên bảo -----"

BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔWhere stories live. Discover now