• only when •

Mulai dari awal
                                        

Bae Joohyun nhăn mặt, cầm cốc Epresso lên nhấp thử một ngụm rồi đặt xuống chỗ cũ.

" Khó uống chết đi được "

" Hôm nay chị xuống bếp đấy, chị làm toàn đồ Seungwan thích, con bé có vẻ bất lực với tụi nhỏ ở công ty "

" Sooyoung với Yerim toàn bắt nạt Seungwan thôi. Seungwan tức lắm mà chẳng làm gì được "

Bae Joohyun vừa cười vừa nói. Nàng lấy cốc latte, uống một hơi dài, hai tay cầm chặt cốc như ôm lấy hơi ấm duy nhất ấy vào lòng.

" Thời gian trôi nhanh thật, mới đó đã ba năm rồi "

Ba năm kể từ khi em rời xa chị, rời xa chốn nhân gian đầy khổ đau này.

" Seulgi này "

" Chị sẽ ngả bài với Seungwan "

" Những năm qua với em ấy có lẽ cũng rất khó khăn "

" Chị đã quá sợ hãi, quá ích kỉ, chị đã nghĩ gì khi trói buộc Seungwan bên cạnh mình tận năm năm cơ chứ ? "

" Coi em ấy như người thế thân, lợi dụng tình cảm của em ấy, chị... "

Bae Joohyun nàng độc thoại, chẳng cần lời hồi đáp. Nàng cứ thế mà nói ra suy nghĩ của bản thân mà chẳng hề kiêng kị.

" Seulgi, em có ghét chị không ? "

" Em không hề hèn nhát, kẻ hèn nhát trong mối quan hệ này là chị mới đúng "

Một giọt. Chỉ duy nhất một giọt lệ bướng bỉnh trào ra từ khoé mắt Bae Joohyun, thứ nước trong suốt hoà mình vào gió, như chưa hề tồn tại.

" Trời sắp đổ mưa rồi, chị nên về thôi, nếu không Seungwan sẽ lo lắm "

Bae Joohyun phủi phủi váy, đứng dậy. Nàng luyến tiếc nhìn bức di ảnh lần cuối. Một cô gái tóc đen dài để xoã, trên người vận sơ mi trắng, xinh đẹp mỉm cười.

Môi Bae Joohyun bất giác nhếch nhẹ lên, nàng xoay gót xuống đồi, bỏ lại ngôi mộ phía sau.

Một ông lão ngồi trong phòng bảo vệ, tay điều khiển rô-bốt tuần tra, ánh mắt dõi theo bóng dáng chạy vội vã qua màn hình.

" Ngày nào cũng tới thăm mộ, ngày nào cũng là người rời công viên cuối cùng. Thật tội nghiệp "

-

Bae Joohyun mỏi mệt quay về nhà. Chào đón nàng là Son Seungwan đang đứng đợi sẵn ở cửa. Cô cúi người đặt đôi dép bông xuống, ngồi im không di chuyển.

Bae Joohyun một bụng đầy nghi vấn, nàng xỏ dép rồi cúi xuống ôm Son Seungwan dậy. Rồi nàng bất ngờ.

Son Seungwan khóc.

Năm năm cạnh nhau, Son Seungwan rất ít khi bộc lộ khía cạnh yếu đuối của mình. Và giờ cô đang khóc, nước mắt không kiêng nể đua nhau mà rơi.

" Seungwan, em sao vậy ? "

Bae Joohyun ôm lấy mặt cô, cố gắng gạt đi hàng lệ ấm nóng, ngăn không cho chúng tiếp tục chảy.

" Joohyun... "

Son Seungwan cầm lấy tay nàng, hạ xuống.

" Em biết chị chưa từng yêu em "

Bae Joohyun sững sờ.

" Em không phải Seulgi "

Son Seungwan nức nở. Cô buông tay nàng ra, đưa tới một cuốn sổ.

" Đây là nhật kí của Seulgi. Em vốn dĩ định giấu diếm, nhưng nghĩ lại, dù có giấu thế nào thì tình yêu của chị dành cho cậu ấy vẫn không thay đổi "

Bae Joohyun nhìn cuốn sổ dày hơn cả quyển từ điển kia, rồi nàng nhìn thẳng vào đôi mắt còn đẫm lệ của Son Seungwan.

" Em từ lâu đã biết, phải không ? "

" Ngay từ khi chúng ta bắt đầu em đã biết, Joohyun à "

Son Seungwan lắc nguầy nguậy, nước mắt theo đó mà văng ra tứ phía. Đủ hiểu cô đã khóc nhiều thế nào.

" Chỉ là khi ấy em đã quá yêu chị, em không thể từ bỏ được "

Bae Joohyun cắn chặt môi. Nàng không nghĩ tới hậu quả sẽ khiến một người hoạt bát lạc quan như Son Seungwan cũng phải khóc thương tâm đến vậy.

" Chị xin lỗi, Seungwan "

Son Seungwan quay mặt đi, cô xua tay, cười khổ đáp lại với giọng mũi nghèn nghẹn.

" Là do em cố chấp. Không hoàn toàn là lỗi của chị, Hyun "

Một tiếng Hyun nhẹ nhàng len lỏi vào tai Bae Joohyun. Nhưng nàng chẳng thể làm gì, ngoài việc xin lỗi.

" Em sẽ ra ngoài, chị cứ ở đây đi. Cảm ơn chị vì năm năm qua đã cho em cảm giác được yêu, dù là tạm bợ "

Bae Joohyun trơ mắt nhìn Son Seungwan kéo vali, từng bước tiến ra khỏi cửa. Cô thậm chí còn không nhìn lấy Bae Joohyun một lần.

Muộn thế này em còn đi đâu ?

Trời sắp mưa rồi, mưa sẽ lớn lắm.

Em định ở khách sạn sao ?

Bae Joohyun có hàng loạt câu hỏi, nàng muốn cô ở lại. Nhưng nàng chẳng thể mờ lời được nữa. Mọi từ ngữ dường như tắc nghẽn ở cổ. Nàng còn tư cách gì để níu kéo đây ?

Khi cánh cửa khép chặt lại, Bae Joohyun ngã gục. Nàng co gối, tựa vào tường, vùi mặt giữa hai cánh tay mảnh khảnh, ghì chặt lấy cuốn nhật kí của Kang Seulgi. Lúc này Bae Joohyun bật khóc thành tiếng. Nàng không thể chịu đựng được thêm một giây phút nào nữa.

Là do nàng tự chuốc lấy.

Vì từng nhìn thấy dáng vẻ si tình và yêu Seulgi điên cuồng của chị thế nào, nên khi chị nói yêu em, em đã nhận ra ngay, đó chỉ là lời nói dối thôi.

 [ 𝑠𝑒𝑢𝑙𝑟𝑒𝑛𝑒 ] 𝑜𝑛𝑙𝑦Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang