Chương 61: Ai có thể so sánh với phong nguyệt này

Bắt đầu từ đầu
                                    

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm, nhẹ giọng: "Hách Viêm, ngươi mệt không? Vết thương trên tay của ngươi hôm qua vừa mới khép lại..."

Cố Hách Viêm tựa hồ không nghĩ tới Mộ Chi Minh sẽ nói chuyện với mình, hắn đứng ngây ra một lúc mới cố gắng đè nén từng tiếng tim đập rộn rã như ai đó đang điên cuồng đập cửa kia của mình xuống, bởi vậy mới lộ vẻ mặt thập phần lãnh đạm: "Không mệt, không có việc gì."

Đột nhiên lúc này có một người phi ngựa bay đến, tốc độ cực nhanh, làm người qua đường cũng không nhịn được mà hô liên tục.

Cố Hách Viêm nhíu mày, không hề nghĩ ngợi mà đưa tay kéo tiểu thế tử Yến Quốc Công ra phía sau, che chắn cẩn thận, tránh cho việc y bị ngựa đụng trúng, cũng giúp y chặn lại bụi đất.

Người nọ là thị vệ của phủ Kinh Triệu, gã ghì chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Bùi Hàn Đường, la lên: "Bùi đại nhân, cuối cùng cũng tìm được ngài, đã xảy ra chuyện rồi!"

Bùi Hàn Đường: "Xảy ra chuyện gì, ngươi chậm rãi nói, nói rõ ràng một chút."

Người nọ nói: "Tử thi bị thiêu rụi mặt hôm qua phát hiện đã bị trộm đi rồi!"

Bốn người không chút chậm trễ mà cưỡi ngựa trở lại phủ Kinh Triệu, bước nhanh đến nơi để thi thể, vừa đến đã thấy vài tên thị vệ phủ Kinh Triệu được nhiệm vụ trông coi đứng ở đó, nhìn quan tài trống không trước mặt mà run bần bật không biết làm sao.

Bùi Hàn Đường vài bước đi qua, lớn tiếng dò hỏi: "Làm sao lại không thấy thi thể?"

Người trông coi thi thể vội vàng hành lễ, thấp thỏm nói: "Bị, bị người khác trộm đi."

"Bị trộm?! Ai trộm? Có thấy không?" Bùi Hàn Đường hỏi.

"Là hai hắc y nhân che mặt." Người trông coi thi thể nói, "Giờ Dậu hôm nay, sau khi ta khoá cửa rời đi, đi được nửa đường mới nhớ ra đã quên đồ, vì thế bèn vòng lại lấy, ai biết từ phía xa đã thấy cửa phòng bị mở ra, ta còn tưởng là quên khoá cửa mà buồn bực, nào ngờ ta thấy được hai tên hắc y khiêng một khối thi thể ra ngoài, ta sợ tới mức hai chân thẳng cũng run theo!"

"Ngươi không kêu người sao?" Bùi Hàn Đường hỏi.

"Ta có la!" Người trông coi vội nói.

Thị vệ phủ Kinh Triệu chán nản đứng một bên mở miệng: "Canh giờ đó trong phủ rất ít người, hai tên hắc y nhân kia võ công lại cao cường, bên ngoài hình như cũng có người tiếp ứng, chúng ta vô năng, không thể đuổi kịp."

Phủ Kinh Triệu nửa đêm bị người đột nhập còn cướp thi thể đi, chuyện này truyền ra ngoài đúng là mất hết mặt mũi. Bùi Hàn Đường tức giận không thôi, gương mặt phủ đầy băng sương, giọng nói cũng lạnh lẽo hơn: "Tra xét khắp phòng."

Nhưng hắc y nhân kia rõ ràng không phải không có chuẩn bị mà tự ý xông vào, gã rất am hiểu trình tự tra xét ở đây, vì thế không để lưu lại một chút manh mối.

Việc này thực nhanh đã kinh động đến Doãn phủ Kinh Triệu, phụ thân của Bùi Hàn Đường, Bùi đại nhân. Mộ Chi Minh lúc này là người ngoài cho nên không thể ở đây, vì thế cũng từ biệt mà rời đi. Trên đường về Mộ phủ, Văn Hạc Âm thấy Mộ Chi Minh không nói lời nào, liên tục cau mày vì thế khuyên nhủ: "Thiếu giá đừng nghĩ nhiều, ngươi mau đem mấy thứ đó vứt ra sau đầu cho ta, đêm nay phải nghĩ ngơi sớm một chút, thân thể của ngươi không phải không khoẻ sao?"

Mộ Chi Minh phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Văn Hạc Âm: "Ta có một số chuyện nghĩ không thông."

Văn Hạc Âm nói: "Chuyện gì?"

Mộ Chi Minh nói: "Mặt của nàng ta đã hoàn toàn bị thiêu hủy, không ai nhận ra được diện mạo của nàng khiến cho chúng ta gặp khó khăn lớn. Mà phủ Kinh Triệu không phải là nơi muốn tới là tới muốn đi là đi, vậy vì sao hung thủ lại mạo hiểm đi đến phủ Kinh Triệu cướp thi thể như thế?"

Văn Hạc Âm gãi gãi đầu: "Đúng đó, vì cái gì?"

"Ta đoán, là bởi vì..." Đôi mắt Mộ Chi Minh không chớp mắt mà nhìn Văn Hạc Âm, đè nặng giọng nói, dùng giọng điệu quỷ khí dày đặc nói, "Thi thể kia... Có thể nói chuyện."

[ĐM/EDIT] Trọng sinh tướng quân luôn xem mình là thế thânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ