CHƯƠNG 58: LO LẮNG

Start from the beginning
                                    

Nhưng lúc ấy cô đang ở trường.....

Sau đó nhìn thấy tin nhắn, cũng chỉ nghĩ là một bức ảnh mà thôi, không nghĩ tới khả năng chị ấy sẽ tự mình đi hái----- cô minh bạch bản thân là chim hoàng yến, không thể đem lời thuận miệng nói ra của kim chủ xem là thật được.

Nhưng mà chị ấy lại nghe lọt được lời cô nói.

Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, khó chịu đến không nói nên lời, vốn là một chuyện cũng đủ làm cho cô cao hứng thật lâu, nhưng hiện tại lại biến thành cái dạng này. Nếu có thể biết trước được kết quả, cô tình nguyện bị làm lơ.

Hoa tiên nữ cũng chỉ là hoa, ở trong lòng cô, cũng không quan trọng bằng một phần vạn của Giang Ngu.

...........

Thời điểm hạ cánh là rạng sáng hơn 1 giờ, Trình Tô Nhiên đi ra khỏi sân bay trống trải quạnh quẽ, nhìn ra bên ngoài là bóng đêm nồng đượm, không khỏi có chút sợ hãi.

Lúc này giao thông công cộng đã thu ban, xe buýt cũng dừng hoạt động, muốn đi vào nội thành chỉ có thể ngồi taxi. Sân bay nhỏ lưu lượng khách cũng nhỏ, một lưu xe taxi xếp thành hàng dài chờ khách, không có mấy người ngồi, tài xế liền dựa vào bên cửa xe vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm.

Trước tiên Trình Tô Nhiên gọi điện thoại cho Tiểu Chu hỏi địa chỉ, phản ứng của đối phương cùng với Điền Lâm không sai biệt lắm, nhưng cũng không nói thêm cái gì, báo thôn danh cho cô.

"Mỹ nữ, tìm xe sao?" Một cái nam nhân thân hình chắc nịch hướng cô thét to.

Cô đem điện thoại bỏ vào trong túi, theo bản năng hướng bên cạnh dịch nửa bước, bỗng nhiên nhớ tới tin tức nữ sinh nửa đêm gọi xe bị ngộ hại, nhưng nghĩ đến Giang Ngu vẫn còn bị nhốt ở trong núi, cũng không rảnh lại lo nhiều như vậy.

Đi qua, lỡ đáng thoáng nhìn thấy chiếc xe phía sau kia, duy độc chỉ có nó không mở cửa, bên trong hình như là một nữ tài xế.

Trước mắt Trình Tô Nhiên sáng ngời, bước nhanh lướt qua người nam nhân kia, kéo ra cửa ghế sau.

Quả nhiên là nữ tài xế.

"Em gái, đi nơi nào a?" Là một dì ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo hiền lành, nói một câu tiếng phổ thông địa phương.

Trình Tô Nhiên thoáng yên tâm, dùng phương ngôn nói: "Ngô gia thôn."

"Được."

Xa hơn mười hai km, cuộc sống của thành phố nhỏ về đêm cũng không phong phú, tuy rằng nội thành đèn đuốc sáng trưng, nhưng trên đường lại không có mấy người qua lại, đường cái trống trãi, hiu quạnh hoang vắng.

Nửa giờ sau, đã tới Ngô gia thôn.

Trình Tô Nhiên thanh toán tiền xuống xe, một bên vội vàng hướng trong đi vào một bên móc ra điện thoại gọi đi.

Bốn phía yên tĩnh đen nhánh, gió đêm thổi tới trên người lạnh căm căm, trong thôn có mấy hộ nhà đèn vẫn sáng, mấy con chó bởi vì bị tiếng bước chân làm bừng tỉnh mà sủa lớn, ở đây đường thẳng tắp được lát đá đến cuối, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của núi Lăng Bạch dung vào trong bóng đêm.

BHTT [EDIT - HOÀN] CẤM ĐỘNG TÂM - CẢNH NGÔWhere stories live. Discover now