Vương Nhất Bác bởi vì có Tiêu Chiến yêu, có ba mẹ Tiêu yêu thương. Khiến cậu cảm thấy những tháng cuối thai kỳ rất vất vả, nhưng cũng rất hạnh phúc. Cậu nắm tay Tiêu Chiến, nói: "Không phải bây giờ đã đếm ngược rồi sao? Chiến ca, thả lỏng tinh thần một chút, được không?"

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, tự nhiên hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý không sao.

Mấy ngày nay ở bệnh viện chờ sinh, Vương Nhất Bác một lần nữa cảm nhận được cái gọi là em bé gốm sứ. Tiêu Chiến trông chừng cậu một bước cũng không rời, mỗi ngày đúng giờ ba mẹ Tiêu đều mang cơm trưa và tối đến, động một chút lại hỏi, có đói không? Khát không? Muốn đi vệ sinh không? Bụng còn đau không? Những câu này hầu như mỗi ngày đều nghe, nhưng Vương Nhất Bác không cảm thấy dong dài, cậu biết mọi người đều quan tâm đến mình, sợ bọn họ không chú ý một chút mình sẽ xảy ra chuyện, có thể nói khoảng thời gian cuối cùng của thai kỳ cậu được trải qua bảo hộ cẩn thận của mọi người.

Cuối cùng cũng đến ngày dự sinh, Tỏa nhi không có động tĩnh gì, nhìn Vương Nhất Bác khó chịu, nhưng đứa nhỏ vẫn chưa ra, hắn bắt đầu lo lắng, thương lượng với Vương Nhất Bác nếu không sẽ sinh mổ, mang Tỏa nhi trong bụng cậu ra là được rồi.

Kỳ thật Vương Nhất Bác cũng rất mệt mỏi, nghe Tiêu Chiến nói như vậy Vương Nhất Bác cũng đồng ý, nhưng gọi bác sĩ đến, bác sĩ không đồng ý việc sinh mổ.

Tiêu Chiến bất mãn hỏi: "Tại sao?"

Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: "Nam nhân mang thai vốn đã khó hơn phụ nữ, hơn nữa thể trạng của cậu ấy lại nhỏ, em bé có chút lớn, nếu đặt dao mổ không đúng vị trí sẽ làm tổn thương em bé, cũng khiến người đang mang thai bị xuất huyết, vì an toàn của bọn họ... tôi đề nghị vẫn là sinh tự nhiên thì tốt hơn".

Tiêu Chiến bất mãn: “Đây là bệnh viện gì vậy?" Nếu Tiêu Chiến biết kết quả như vậy, đã sớm liên lạc với bác sĩ nước ngoài, cùng bọn họ nghiên cứu một chút cũng được.

Nghe Tiêu Chiến nói bác sĩ cũng có chút bất đắc dĩ, nếu có thể bọn họ đã cho người mang thai sinh mổ, nhưng về mặt sức khỏe của người mang thai mà nói tốt nhất nên sinh tự nhiên.

Nhìn thấy Tiêu Chiến tức giận, Vương Nhất Bác chỉ có thể thấp giọng an ủi hắn: "Chiến ca, chờ một chút. Đợi Tỏa nhi tự đi ra, mấy ngày nay cũng không tệ lắm."

Trong mắt Tiêu Chiến mang theo thương yêu nhìn Vương Nhất Bác nói: "Anh đau lòng em, quan trọng là sinh tự nhiên quá đau."

Vương Nhất Bác an ủi Tiêu Chiến: "Cũng đã vất vả nhiều tháng như vậy, không kém gì mấy ngày nay, anh đừng căng thẳng. Dù sao sau này em cũng không sinh cho anh nữa, muốn sinh cũng là anh sinh."

Tiêu Chiến hận mình không thể thay cậu sinh bảo bảo, bất đắc dĩ mình không thể sinh. Nhưng vẫn nhẹ gật đầu: “Sau này cũng không sinh nữa, một đứa là được rồi."

Hai người nhìn nhau mỉm cười như thể họ đã ngầm đạt thành ăn ý, ba mẹ Tiêu đứng bên cạnh không nói gì, con trai quyết định muốn thế nào bọn họ cũng chấp nhận tất cả.

Tỏa nhi chào đời vào ngày thứ hai sau ngày dự sinh, từng cơn đau ập đến không báo trước, khi đó là giờ ăn tối, Vương Nhất Bác ung dung ăn cơm Tiêu Chiến đút. Mới ăn xong bữa tối mà thôi, tiểu Tỏa trong bụng rốt cuộc chịu động đậy.

Vương Nhất Bác kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó nhìn Tiêu Chiến nói: "Tỏa nhi sắp ra..." Vương Nhất Bác chưa bao giờ trải qua cơn đau này, đau từng hồi làm cho trán của cậu không ngừng đổ mồ hôi.

Lúc đầu Tiêu Chiến vẫn còn nghi ngờ, nhưng biểu cảm của Vương Nhất Bác không ngừng thay đổi, cuối cùng hắn cũng biết, vội vàng gọi mẹ Tiêu: "Mẹ! Nhất Bác sắp sinh rồi! Nhanh! Mau gọi bác sĩ."

Mẹ Tiêu còn đang bận chuyện khác ngoài phòng bệnh, vội vàng nhìn vào thăm dò, thấy Vương Nhất Bác đang rất đau, biết là cháu trai sắp ra đời, bà nhanh chóng đi gọi bác sĩ.

Lần này rõ ràng còn đau đớn hơn lần trước khi em bé quay đầu, Vương Nhất Bác không chịu được trực tiếp hét lên. Tiểu Tỏa liên tục đạp lung tung trong bụng, giày vò Vương Nhất Bác đau đớn không thể tả.

“A!” Vương Nhất Bác cảm thấy bụng mình như muốn nổ tung, hô hấp còn đặc biệt khó khăn, lúc này chỉ có thể miệng mở lớn liên tục thông khí, thỉnh thoảng cơn đau quặn thắt ở bụng không ngừng lan tràn.

“Nhóc con!” Tiêu Chiến cũng rất căng thẳng, chỉ trong chốc lát, Vương Nhất Bác đã hét lên mấy lần, lần trước thai quay đầu cũng chỉ là kêu rên vài tiếng mà thôi, lần này đau hơn rất nhiều?

Tiếng kêu đau đớn của Vương Nhất Bác khiến ý thức Tiêu Chiến cũng điên cuồng theo, Vương Nhất Bác đau đến lợi hại như vậy, nhưng hắn lại vô năng vô lực, chỉ có thể sốt ruột.

Kỳ thật cũng mới qua một hai phút thôi, nhưng đối với Tiêu Chiến mà nói, giống như đã một thế kỷ.

Đợi đến lúc từng cơn đau qua đi, Vương Nhất Bác không ngừng thở hổn hển, cậu sờ sờ phần bụng đã an tĩnh, ánh mắt có chút mê man, là đau đến chết lặng sao? Tại sao đột nhiên không đau nữa?

Bác sĩ nhanh chóng được mẹ Tiêu mời đến, vội vàng bước tới kiểm tra tình trạng của Vương Nhất Bác, sau đó mới nói: "Đúng vậy, sắp sinh rồi."

Khi giọng nói của bác sĩ vừa kết thúc, Vương Nhất Bác lại cảm thấy một cơn đau dữ dội quấn lấy cậu, bụng lại bắt đầu đau.

(Hết chương 33)

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNWhere stories live. Discover now