Mẹ Vương không bao giờ nghĩ Vương Nhất Bác sẽ nói ra chuyện này, con trai lớn làm ra loại chuyện như vậy với con trai nhỏ, bọn họ chẳng những không trách con trai lớn, ngược lại chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ai lại nghĩ tới người thân gặp nhau Vương Nhất Bác sẽ nói ra chuyện này.

Vương Nhất Bác nhìn mẹ Vương không nói lời nào, cậu tiếp tục chế nhạo: "Sau khi kết hôn đã đưa cho gia đình năm trăm vạn, một tháng sau khi kết hôn lấy của tôi hơn mười vạn, như vậy tôi còn không quan tâm anh em sao?"

Lúc này, mẹ Vương triệt để không nói nên lời, chán chường ngồi trên mặt đất.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua mẹ Vương ngồi dưới đất, lúc này cậu phát hiện mình thật sự rất mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần đều mệt. Cậu không bao giờ muốn nhìn người mà cậu đã gọi là mẹ hơn hai mươi năm, kéo tay áo Tiêu Chiến nói: "Chúng ta về nhà."

Tiêu Chiến đau lòng không thôi, trong suốt quá trình không phải hắn không muốn nói lời nào. Mà là Vương Nhất Bác một mực kéo hắn, nói với hắn cậu có thể làm được. Tiêu Chiến tin cậu, cho nên chọn cách im lặng, thật sự bạn nhỏ nhà mình không làm mình thất vọng, hắn nhẹ giọng hỏi: "Còn có thể đi không?"

Vương Nhất Bác mệt mỏi không đi được nữa, cậu vô lực lắc đầu, "Anh ôm em a~"

Vương Nhất Bác nói xong mái tóc mềm mại cọ vào cổ Tiêu Chiến, trái tim Tiêu Chiến lập tức mềm nhũn. Lần đầu tiên Vương Nhất Bác làm nũng với mình như vậy, đương nhiên Tiêu Chiến không thể không đáp ứng. Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác như một đứa trẻ, cánh tay rắn chắc hữu lực nâng mông Vương Nhất Bác lên, nhẹ nhàng nói: "Ôm chặt anh."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, vùi mặt vào cổ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ôm bạn nhỏ nhà mình đến bãi đỗ xe, đồng thời còn không quên lạnh lùng nhìn mẹ Vương trên mặt đất.

Mẹ Vương nhìn Tiêu Chiến lập tức giật mình, mới nhớ tới những lời đe dọa trước đây của Tiêu Chiến, hiện tại mới nghĩ đã sợ hãi, nhưng xem ra đã quá muộn. Trước giờ bà chưa từng để Tiêu Chiến vào mắt, huống chi là lời cảnh cáo của Tiêu Chiến, bởi vì dù sao bà cũng là mẹ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không dám đối với bà như vậy, mặc kệ Tiêu Chiến có tức giận đến thế nào cũng sẽ bận tâm Vương Nhất Bác cho nên không dám làm gì bà.

Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác mặc kệ bọn họ, lúc này mẹ Vương mới phát giác mà sợ hãi. Bà cũng phát hiện, lúc trước bị mình giẫm đạp như vậy là Vương Nhất Bác dung túng. Mà Vương Nhất Bác dung túng một lần nữa, cũng nhất định là vì bận tâm tình thân.

Bây giờ hối hận cũng đã muộn, cả nhà bọn họ lang tâm cẩu phế, lại sinh ra một đứa trẻ nặng tình cảm như Vương Nhất Bác. Đáng tiếc bây giờ đứa nhỏ này đã có một mái ấm của riêng mình, không cần cái gọi là tình cảm của bọn họ nữa. Mẹ Vương nhìn theo bóng lưng của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, mới bất tri bất giác nhận ra đứa nhỏ này dần dần rời xa họ.

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chư như một con gấu túi, Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác mở cửa xe. Khi hắn muốn đặt Vương Nhất Bác xuống, mới phát hiện ra bé heo con trong ngực hoàn toàn dựa vào trên người hắn, dù thế nào cũng không thể buông xuống được.

Tiêu Chiến cúi người ôm lấy bé heo con, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác lắc đầu nói: “Không sao.” Nói xong mới buông tay ra ngồi ở ghế phụ lái.

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ nhà mình có chút nhíu mày, giơ tay xoa xoa trán bạn nhỏ nhà mình, vẻ mặt ôn nhu nói: "Không muốn buông tay có thể không buông tay, anh ở đây em có thể tùy ý làm nũng, biết không?"

Vương Nhất Bác lại ôm Tiêu Chiến, phát ra khí âm nói: "Ừ."

Tiêu Chiến rất đau lòng nhìn bé heo con nhà mình bị người khác bắt nạt đến đáng thương, nhịn không được nói: "Nếu em không muốn nhìn thấy bọn họ, anh có thể khiến bọn họ biến mất trước mắt em."

Vương Nhất Bác mở to hai mắt hỏi: "... anh muốn giết bọn họ sao?"

Tiêu Chiến: "..." Nếu như có thể chính mình cũng muốn làm như vậy, nhưng ở trước mặt bạn nhỏ thiện lương như vậy, sợ là sẽ phải thương tâm a.

Tiêu Chiến giải thích: "Sẽ không, chỉ là để họ rời khỏi thành phố này, không bao giờ quay trở lại."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm nói: "Cái này coi như tạm được."

Tiêu Chiến xoa đầu Vương Nhất Bác nói: "Anh sẽ không để em thương tâm."

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói vậy cuối cùng cũng mỉm cười, trong nụ cười còn có một chút ngọt ngào: "Được."

Nhìn thấy tâm trạng của Vương Nhất Bác tốt hơn rất nhiều, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm. Mà trải qua việc mẹ Vương náo loạn như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể chọn một nhà hàng gần đó để ăn trưa.

Trong lúc Vương Nhất Bác đi rửa tay, điện thoại của Tiêu Chiến đổ chuông. Người gọi là Thư ký Triệu.

Thư ký Triệu: "Tiêu tổng, vừa rồi không biết ai đã tải video lên trang web."

Tiêu Chiến nhíu mày: "Áp chế xuống."

Thư ký Triệu: "Bộ phận công chúng đã đè xuống, mặc dù đoạn video chỉ có nửa phần trước, nhưng lời nói của vị phu nhân kia dường như có ý khác, hiện tại gây chú ý cho xã hội không nhỏ, tiến độ có chút khó khăn."

Tiêu Chiến vừa nghe xong, sắc mặt càng trầm xuống: "Xóa đoạn video gốc đi, bằng mọi giá phải áp chế xuống."

Thư ký Triệu: "Vâng."

Tiêu Chiến nói xong liền cúp máy, lúc này Vương Nhất Bác mới quay lại. Vừa bước vào đã nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tiêu Chiến, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến mở rộng vòng tay với Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác bước đến tùy ý để Tiêu Chiến ôm vào lòng, Tiêu Chiến trầm giọng nói: "Đoạn video vừa rồi bị đăng tải lên mạng, sự việc này thu hút không ít chú ý của xã hội, có thể xuất hiện những tin đồn không tốt, em ngàn vạn lần đừng quan tâm."

Những lời này của Tiêu Chiến quá bất lực, người yêu mình bị bắt nạt chỉ có thể nói đừng quan tâm, Tiêu Chiến hận mình vô lực vừa hận người tung video kia lên mạng.

Vương Nhất Bác nghe giọng điệu của Tiêu Chiến không đúng, trái lại trấn an nói: "Anh cũng đừng quan tâm, hơn nữa không liên quan đến anh."

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đã bảo vệ mình rất tốt, nhưng miệng lưỡi người đời thật đáng sợ, cho dù Tiêu Chiến có thể một tay che trời, nhưng không quản được miệng người khác, chỉ cần hiện tại sống tốt là được rồi.

(Hết chương 25)

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNWhere stories live. Discover now