Vương Nhất Bác vẫn còn rất ủy khuất vì giọng điệu vừa rồi của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn người trong lòng ủy khuất, mỉm cười nói với giám đóc điều hành: "Tất cả giải tán. Có người cần tôi dỗ dành."

Đây là lần đầu tiên tất cả giám đốc điều hành nhìn thấy một mặt ôn nhu như vậy của Tổng giám đốc nhà mình, nguyên một đám thiếu chút nữa thẫn thờ. Cuối cùng để tránh bị Tổng giám đốc treo lên xử lý, bọn họ vội vàng rời đi như chân bôi mỡ.

Thấy mọi người đã đi hết, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác trở lại phòng làm việc của hắn. Trong lúc này, mẹ Tiêu vì có chuyện riêng nên rời đi trước, sau khi giao lại Vương Nhất Bác cho Tiêu Chiến, rời đi trước một bước.

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác vào phòng làm việc, để cậu ngồi trên sô pha, sau đó hai tay ôm chặt lấy cậu, biểu cảm trên mặt xuân tâm nhộn nhạo.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng Tiêu Chiến như vậy cười nói: "Tại sao ôm tôi chặt như vậy, thật sự rất bận rộn sao? Đừng có mệt chết được rồi, bảo bảo rất nhớ anh."

Tiêu Chiến có thể nhận ra Vương Nhất Bác rất nhớ hắn, cũng bởi vì cậu xấu hổ mới nói bảo bảo nhớ hắn, hắn cười cười trêu chọc Vương Nhất Bác: "Bảo bảo nhớ tôi, hay em nhớ tôi."

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nói như vậy, mặt đột nhiên đỏ hơn cà chua. Không dám nhìn Tiêu Chiến, nhưng vẫn là vẻ mặt bất mãn: "Ai bảo anh không về nhà!"

Những lời này của Vương Nhất Bác xác thực Tiêu Chiến không cách nào phản bác, chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành: "Tôi có về nhà, sau này không tăng ca, mỗi ngày trở về với em, được không?"

Vương Nhất Bác cũng không phải không thấu tình đạt lý, cậu biết Tiêu Chiến bận rộn, cho nên lắc đầu nói: "Công việc vẫn quan trọng hơn, anh chỉ cần ở cùng tôi mấy ngày là được rồi."

Tiêu Chiến thấy bạn nhỏ nhà mình hiểu chuyện như vậy, trong lòng bỗng tràn đầy mật ngọt, hắn mỉm cười hôn lên má Vương Nhất Bác nói: "Với tôi, em còn quan trọng hơn công việc."

Vương Nhất Bác mỉm cười, nhưng bởi vì câu nói của Tiêu Chiến mà mỉm cười càng ngọt ngào hơn. Nhìn Vương Nhất Bác vui vẻ, Tiêu Chiến cũng cười ôm chặt Vương Nhất Bác. Trong lúc vô tình chạm vào đôi tay lạnh như băng của Vương Nhất Bác, nhíu mày nói: "Tại sao tay lại lạnh như vậy?!"

Tiêu Chiến nói xong trực tiếp nắm hai tay Vương Nhất Bác vào lòng bàn tay mình, để nhiệt độ từ tay hắn truyền qua cho cậu. Vương Nhất Bác nhìn hành động này của Tiêu Chiến, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Lát nữa anh còn có công việc, tôi tới để gặp anh. Nhìn thấy anh rồi tôi liền rời đi.” Vương Nhất Bác vốn định tới gặp Tiêu Chiến, thật sự là quá nhiều ngày không gặp hắn, mẹ Tiêu mới lên tiếng cậu đã không chờ được muốn đến gặp hắn.

Tiêu Chiến làm sao thả người về nhà dễ dàng như vậy, thật vất vả người mới tìm đến mình: "Về gì mà về? Hôm nay ở đây ngủ trưa, đợi tôi xong việc sẽ cùng nhau về nhà." Tiêu Chiến nói xong ôm Vương Nhất Bác lên, đi vào phòng nghỉ. Bên trong mặc dù có chút đơn giản, nhưng có đầy đủ tiện nghi cần thiết.

[Hoàn][Trans][ZSWW] SỦNG "THÊ" THÀNH NGHIỆNWhere stories live. Discover now